"Uy! Ta nói ngươi đó.
Ngươi đụng phải ta đó, sao ngay cả một lời xin lỗi cũng không nói".
Tiểu thái giám thấy Lăng Giản từ đầu đến cuối chỉ lăm lăm đánh giá mình, trong lòng liền có một ngọn lửa nhỏ bắt đầu bùng cháy.
"Tiểu đệ đệ, lời này ngươi nói sai rồi.
Ngươi xem, ta đang nhắm mắt dưỡng thần đi trên con đường của ta, ai biết được ngươi ở đâu xuất hiện đụng vào ta.
Ta còn không có đòi ngươi giải thích, ngược lại ngươi còn muốn ta xin lỗi ngươi? Rồi lại nói, lúc ta đi ở chỗ này căn bản không có nhìn thấy ngươi, còn ngươi là nhìn thấy mà vẫn đụng vào ta, có phải có ý đồ muốn lừa dối a?"
Lăng Giản làm một bộ lý lẽ hùng hồn, nhếch nhếch lông mày lên, hai cánh tay khoanh ở trước ngực, không hề coi tiểu thái giám này ở trong mắt.
"Ngươi...!Ngươi...!Ngươi..."
Tiểu thái giám bị nàng nói không phản bác được.
Không nói đầu tiên là tốc độ nói chuyện của Lăng Giản quá nhanh, thật không dễ dàng nghe kịp mấy chữ thì lại không rõ là có ý gì.
Thấy tiểu thái giám chỉ biết nói ngươi tới ngươi lui, Lăng Giản cũng không đành lòng tiếp tục gây khó khăn cho hắn, giọng nói liền trở nên hòa hoãn:
"Tiểu đệ đệ, ngươi đừng có "ngươi...!ngươi...!ngươi..." nữa.
Vừa rồi coi như là ta không tốt, ta xin lỗi ngươi được không.
Ngươi cũng đừng quá để ý, ta vừa tới đây không bao lâu, nên rất nhiều thứ cũng không hiểu lắm"
"Được rồi, được rồi, ngươi đã nói như vậy, chuyện này coi như không tính nữa."
Tiểu thái giám ngẩng đầu lên, làm bộ dáng khoe khoang ta còn vào cung sớm hơn ngươi a.
"Vậy trước tiên cám ơn ngươi.
Đúng rồi tiểu đệ đệ, ngươi tên gì?"
"Đừng gọi ta là tiểu đệ đệ, tiểu đệ đệ, ta gọi là Tiểu Đồng Tử."
Tiểu thái giám có chút không vui liếc mắt nhìn Lăng Giản một cái.
"Nga nga, Tiểu Đồng Tử đúng không! Vậy ngươi gọi ta Tiểu Lăng Tử đi."
Lăng Giản chỉ chỉ vào hòn giả sơn ở bên cạnh, cười nói với Tiểu Đồng Tử:
"Ngươi nhìn xem, ta mới đến cái gì cũng đều không hiểu, nếu ngươi không vội thì theo ta trò chuyện một chút đi."
Thuận tiện theo ta nói chuyện giết thời gian.
"Cũng được, nhìn ngươi ngay thẳng đàng hoàng, bất quá chúng ta không thể nói chuyện ở chỗ này, nếu như bị các chủ tử nhìn thấy nhất định chúng ta sẽ bị trách phạt."
Tiểu Đồng Tử nhìn ra bốn phía, vội vàng lôi kéo tay áo của Lăng Giản trốn vào phía sau hòn giả sơn, nói:
" Tiểu Lăng Tử, ta nói với ngươi nga, chúng ta là nô tài, có những việc có thể làm, cũng có những việc không thể làm, quan trọng nhất là phải hiểu được cách đoán tâm tư của các chủ tử.
Không nên nói những lời không thể nói, có thể nói cũng không nên nói nhiều."
Tiểu Đồng Tử dùng thanh âm đầy tinh tế nói nhỏ bên tai Lăng Giản, làm cho lỗ tai Lăng Giản ngứa một trận.Nên nói hay không nên nói? Đây là chuyện của các ngươi, dù sao ta cũng không cần hầu hạ người khác, những chuyện này không liên quan tới ta.
Lăng Giản ở trong lòng đánh ha ha, nàng ngoại trừ giết thời gian thì chính là giết thời gian, chuyện tình trong hậu cung cũng không phải chuyện của nàng.
"Còn nữa, tính tình của các chủ tử trong cung cũng khác nhau, nhìn thấy Liễu Phi ngươi có thể trốn thì phải trốn, trốn không được cũng không thể nói lung tung.
Nhìn thấy An phi thì lại khác, nàng là chủ tử có tính tình tốt nhất của chúng ta, đối với những nô tài như chúng ta rất tốt".
Tiểu Đồng Tử nhắc tới An phi, thần sắc không khỏi tự hào.
"Liễu Phi? Tại sao nhìn thấy nàng thì phải trốn?"
Chẳng lẽ nàng ta là con mãnh thú hay trận hồng thủy sao? Ta ngay cả động đất cùng sóng thần cũng được kiến thức qua, một Liễu Phi ta lại phải trốn sao?
"Ngươi không biết đó thôi..."
Tiểu Đồng Tử khẩn trương nhìn sang bốn phía, biết chắc không có người nào ở phụ cận, mới giảm thấp thanh âm của mình xuống, nói với Lăng Giản:-
"Liễu Phi là nữ nhi của Vũ đại tướng quân, Vũ đại tướng quân chính là nhân vật có quyền lực khuynh triều, binh mã trong tay hắn có thể lấp đầy một vòng xung quanh Lam Triều.
Hơn nữa hiện tại Liễu Phi có con, nói không chừng chính là hoàng tử tương lai, tính tình của nàng rất nóng nảy, người nào đắc tội nàng đều sẽ không có kết quả tốt.
Ra là nữ bằng phụ quý a.
Không trách được lại có thể như vậy.
Lăng Giản ở trong lòng âm thầm đưa Liễu Phi kia vào sổ đen, đột nhiên nhớ tới vẻ mặt của Tiểu Đồng Tử lúc nhắc tới An phi, trong lòng có vài suy đoán, liền hỏi:
"Tiểu Đồng Tử, An phi là chủ tử của ngươi sao?"
"Đúng a.
Ngươi...!sao ngươi biết? Ngươi không phải là mới tới đây sao?"
"Ta đoán."
Lăng Giản ha hả cười một tiếng:
"Lúc nào ngươi dẫn ta đi nhìn An phi đi, ta muốn biết tính tình của vị An phi này rốt cuộc tốt tới mức nào".
Không lẽ tốt tới mức người khác đánh nàng một bạt tai, nàng còn có thể đưa luôn bên má còn lại cho người ta đánh nốt a? Nếu thật sự là như vậy, thì nàng tuyệt đối là một vĩ nhân.
"Cái này đương nhiên."
Tiểu Đồng Tử ngẩng đầu lên lần nữa:
"Đợi ngày nào đó gặp lại, ta sẽ dẫn ngươi đi nhìn chủ tử nhà ta.
Đúng rồi, ngươi hầu hạ vị chủ tử nào?
"Ta? Ta coi như là Khôn Ninh cung a."
Chỉ bất quá ta so với người khác cũng tốt hơn, không cần hầu hạ người ta.
"Nga, nguyên lai là người bên cạnh Hoàng hậu nương nương."
Tiểu Đồng Tử cũng không có bao nhiêu phản ứng, khẩu khí nhàn nhạt giống như đã sớm biết.
Trong lòng lại cảm thán không ít, quả nhiên là người trong cung cuả hoàng hậu, nhìn cũng là đẹp như vậy.
"Ôi, không còn sớm, ta phải đi Ngự thiện phòng truyền lệnh cuả chủ tử nhà ta."
Tiểu Đồng Tử nhìn lên trời, lúc này mới nhớ bản thân vẫn còn có việc cần hoàn thành.
"Vậy sau này ta tìm ngươi bằng cách nào a?"
Lăng Giản thật không dễ dàng mới gặp được một người có thể nói chuyện, nên vẫn hi vọng ngày ngày có thể cùng hắn nói chuyện phiếm giải buồn a.
"Cái này...!Nếu ngươi muốn tìm ta thì tới Nhiễm Lê Cung tìm ta đi, ta trực ban ở đó"
Nói xong, Tiểu Đồng Tử nhanh chóng chạy đi, bỏ mặc Lăng Giản ở phía sau hòn giả sơn.
"Ai, không có ý nghĩa."
Lăng Giản lầm bầm lầu bầu nhìn bóng lưng của Tiểu Đồng Tử rời đi.
Nếu hắn cũng đi rồi, ta còn ở nơi này làm gì a? Không bằng trở về ngủ một giấc để tu bổ sắc đẹp a.Không thể không nói Lăng Giản tuyệt đối là một thần ngủ.
Khi nàng ở thế giới hiện đại, ngoại trừ đi học thì những việc khác có thể làm chính là chơi nhạc cùng ngủ ngon.
Mà trong đó ngủ ngon chiếm hai phần ba thời gian trong ngày, đây cũng chính là lý do tại sao cho dù ngồi nàng cũng có thể ngủ.
Khi Lăng Giản tỉnh lại trời đã hơi tối, nhìn bầu trời bao la mờ mờ bên ngoài cửa sổ, bụng Lăng Giản đột nhiên biểu tình sôi ùng ục.
"Một ngày chưa ăn cơm rồi."
Lăng Giản nhìn mấy cái chén trên bàn tới xuất thần, làm sao lại quên mất hỏi hoàng hậu tới chỗ nào ăn cơm đây.
Lại nói, chính mình tới đây đã hơn nửa tháng, Lăng Giản từ lúc học cao trung đã đam mê đồ ăn Kentucky Fried Chicken, hiện giờ nửa tháng không có đụng tới những thứ đó, côn trùng tham ăn trong bụng lại bắt đầu đòi ăn khoai tây chiên.
Nhưng là, ở chỗ này đừng nói là khoai tây chiên, ngay cả