Lúc Lăng Giản trở lại cung điện của mình thì trời đã sáng rõ, nàng kéo thân mình mỏi mệt đi xuyên qua chính điện, muốn mau chóng nằm lên chiếc giường lớn mềm mại thoải mái trong tẩm cung bổ giấc một phen, gần rạng sáng đã kịch liệt vận động cùng với mấy ngày liền tàu xe mệt nhọc làm cho thân thể của nàng thật sự không chịu nổi.
Hương vị điểm tâm thơm ngào ngạt thổi qua mũi Lăng Giản, nàng đánh ngáp liếc về phía cái bàn bày đầy món ăn.
Nơi đó, Hứa Linh Nhược đang ngồi trên ghế tao nhã hưởng dụng món ăn, trên mặt nàng không có biểu cảm gì, chỉ là im lặng ăn, tựa hồ cũng không hề nghe được tiếng bước chân của Lăng Giản.
"Linh Nhược, ngươi sớm như vậy đã thức dậy làm chi?!"
Lăng Giản đánh ngáp nói, không biết vì cái gì, lúc nhìn thấy Hứa Linh Nhược thì trong lòng của nàng liền sinh ra một chút áy náy, hoặc như là đứa nhỏ làm sai chuyện không muốn bị người lớn phát hiện.
"Dùng đồ ăn sáng."
Thanh âm Hứa Linh Nhược mang theo một chút khoảng cách xa lạ, khẩu khí lạnh như băng làm cho Lăng Giản cảm thấy như trở về lần đầu tiên nhìn thấy nàng.
Lăng Giản xấu hổ hướng Hứa Linh Nhược cười cười, nhưng Hứa Linh Nhược cũng không hề nhìn tới nàng, trong lúc nhất thời nhưng lại cảm giác trong lòng chua xót.
"Ha ha, ngươi ăn trước đi.
Ta, ta trở về ngủ thêm một chút, ngươi từ từ ăn."
Lăng Giản bị không khí như vậy làm cho phá lệ không được tự nhiên, rụt lui cổ nâng bước tính đi vào nội cung.
Mới vừa đi vài bước chợt nghe thấy thanh âm hơi chút ưu thương của Hứa Linh Nhược:
"Lăng Giản, rốt cuộc ngươi đặt ta ở chỗ nào?"
Cước bộ bỗng nhiên trở nên trầm trọng, Lăng Giản bởi vì lời nói của Hứa Linh Nhược mà cương ở tại chỗ, nàng không dám quay đầu nhìn về phía Hứa Linh Nhược.
Nàng sợ hãi nhìn thấy đôi mắt bịt kín hơi nước kia, như vậy sẽ chỉ làm cho chính mình cảm thấy nghiệp chướng nặng nề:
"Trong lòng."
Lăng Giản ngắn gọn nói ra lời muốn nói lại từ lâu không dám nói, tiếp tục kéo thân mình mỏi mệt đi về phía trước, nàng rất muốn nói cho Hứa Linh Nhược, nàng không có đem Hứa Linh Nhược trở thành Khương Lạc, trong lòng của Lăng Giản có nàng.
Giường lớn thoải mái cũng không có thể giúp Lăng Giản ngủ được dễ dàng như đêm hôm qua, bởi vì lời nói khi nãy của Hứa Linh Nhược, Lăng Giản buồn ngủ hoàn toàn tan biến, chỉ có thể nằm trên giường lăn qua lộn lại miên man suy nghĩ.
Trí nhớ của nàng tựa như máy chiếu phim không ngừng quay về tất cả sự tình từ lúc xuyên qua tới nay, cái loại cảm giác này làm cho nàng tâm phiền ý loạn, Lăng Giản chôn đầu dưới gối, nàng không muốn lại phải suy nghĩ những chuyện này, lại tìm không thấy chuyện khác để mà nghĩ.
Chuyện của Lam Thanh Hàn từ phần lớn trong trí nhớ chui ra, làm cho Lăng Giản đang nhíu mày đột nhiên từ trên giường ngồi dậy.
Chuyện này mới là đại sự, bất luận như thế nào cũng phải đem đại sự giải quyết xong trước.
Nghĩ như vậy, Lăng Giản sửa sang lại quần áo liền đi thẳng ra bên ngoài, kéo tay Hứa Linh Nhược sải bước ra ngoài điện, thấy nàng giãy giụa muốn thoát khỏi tay mình liền nói:
"Là việc quan trọng, chúng ta hiện tại phải đi tìm Nguyễn Hân thương lượng chuyện của Thanh Hàn."
Hứa Linh Nhược không lên tiếng trả lời, chỉ là để cho nàng tuỳ ý nắm tay mình đi về hướng Thuận Hòa điện.
Có lẽ, chỉ có những lúc này nàng mới có thể nắm lấy tay mình, không có khổ sở tồn tại, Hứa Linh Nhược không phải là một người cố tình gây sự, cho dù trong sạch bị đoạt, nàng cũng sẽ không khăng khăng ép buộc Lăng Giản phải chịu trách nhiệm với mình, huống chi, nàng là nữ tử, mà Lăng Giản cũng là một nữ tử.
"Có lẽ trước kia ta đã từng đem ngươi trở thành Khương Lạc, nhưng mà ngươi sớm đã thoát ly hình ảnh của nàng, trở thành một thân ảnh độc lập ở trong lòng ta."
Tới Thuận Hoà điện, Lăng Giản đột ngột dừng cước bộ, quay đầu lại nghiêm túc nói với Hứa Linh Nhược:
"Có thể gặp được các ngươi, ta thực may mắn, cũng thực hạnh phúc.
Nữ nhân mà ta yêu, ta sẽ không cảm thấy nửa điểm cảm thấy thẹn hay là không được tự nhiên.
Ta yêu các nữ nhân của ta, các nàng là cả tánh mạng của ta, ta có thể vì mỗi một người trong số các nàng mà đi tìm chết, mà làm bất cứ chuyện gì.
Với ngươi, ta cũng sẽ như thế."
Thanh âm của Lăng Giản tựa như dương quang ấm áp tháng tư, chiếu sáng khoảng trống trong trái tim Hứa Linh Nhược.
Những lời này có lẽ nói cũng không quá đúng lúc, nhưng cũng là lời mà nàng không thể không nói.
Hứa Linh Nhược như cũ trầm mặc, bàn tay bị Lăng Giản dùng sức nắm chặt.
Chưa từng có bất cứ ai từng nói qua những lời này với nàng, ánh mắt Hứa Linh Nhược có chút ướt át, nàng xoay mặt đi, không cho Lăng Giản thấy bộ dạng chê cười của mình, mà Lăng Giản cũng không vội vã chờ nàng đáp lời, chỉ là chờ sau khi Hứa Linh Nhược âm thầm lau đi lệ trên khoé mắt liền dắt nàng đi vào Thuận Hoà điện.
Bên trong Thuận Hoà điện trống rỗng không có một bóng người, Lăng Giản lướt qua những long trụ cao thẳng đi về phía trước, đi tới thiên điện đã tìm được Tô Nguyễn Hân đang cúi đầu chuyên tâm xử lý tấu chương.
"Đến rồi?"
Tô Nguyễn Hân có chút kinh ngạc Hứa Linh Nhược lại cũng đi theo Lăng Giản đến tìm mình, lúc nãy mới vừa nghe cung nữ nói Lăng Giản đang đi tới, trong lòng nàng còn thực ngọt ngào một phen, thậm chí đã truyền cho tất cả binh sĩ tuần tra đều lui ra, để cho Lăng Giản không có trở ngại dễ dàng tìm được mình.
"Quốc chủ đại nhân, chúng ta đến đây là muốn cùng quốc chủ đại nhân thương thảo quốc sự."
Lăng Giản cong lên khóe miệng đi về hướng Tô Nguyễn Hân, lúc mới vừa bước vào thiên điện Hứa Linh Nhược đã sớm buông ra tay Lăng Giản, nàng luôn là một người có chừng mực.
"Nga? Thương thảo quốc sự? Vậy ngươi muốn cùng ta thương thảo cái quốc sự gì đây?"
Tô Nguyễn Hân đứng dậy sà vào trong lòng Lăng Giản, cũng không có bởi vì có sư phụ của mình ở đây mà cảm thấy ngượng ngùng.
Nàng chỉ chỉ ghế dựa bên cạnh cho Hứa Linh Nhược ngồi xuống, còn chính mình thì túm lấy Lăng Giản làm cho nàng ngồi xuống ghế của mình, ôm lấy cổ Lăng Giản rồi ngồi lên đùi của nàng.
"Tiểu yêu tinh, thế chân cũng đã nộp rồi, ngươi không phải là nên cho ta thứ ta muốn hay sao?"
Lăng Giản ở bên tai Tô Nguyễn Hân a nhiệt khí, một màn ái muội như thế xem ở trong mắt Hứa Linh Nhược là vô tận chua xót, nàng xiết chặt nắm tay, ở trong đầu không ngừng nhắc lại lời mà Lăng Giản vừa nói khi nãy, lúc này mới chậm rãi đem cảm xúc của mình trấn an xuống.
"Vậy cho ngươi mượn một vạn binh sĩ, ngươi phải biết binh sĩ của Đại Cánh chúng ta đều là dũng sĩ uy dũng không sợ chết, trên chiến trường là có thể một địch mười." Tô Nguyễn Hân tự hào nói.
"Chuyện mượn binh trước không vội, ta muốn nhìn xem bản đồ địa hình của Đại Cánh cùng Việt Lỗ, kể cả Lam Triều."
Ánh mắt Lăng Giản liếc về phía Hứa Linh Nhược, sau đó cho đối phương một nụ cười ôn nhu, nói:
"Đại Cánh có nhiều tổ chức ngầm như vậy, nếu ta muốn biết tình hình thực lực của Việt Lỗ cũng là rất đơn giản đi?"
"Thật không biết ngươi lại muốn đùa giỡn cái trò xấu gì nữa đây."
Tô Nguyễn Hân dùng thân thể đẩy nhẹ Lăng Giản, lôi kéo nàng đứng dậy nói với Hứa Linh Nhược:
"Sư phụ, mời theo ta đi."
Thiên điện bài trí đơn giản mà xa hoa, Tô Nguyễn Hân đưa tay vòng qua một cái bình gốm sứ, ấn nhẹ vào