Lúc Lam Thanh Hàn nhìn thấy Lăng Giản, Lăng Giản đang ngồi trên lưng ngựa cùng Lam Nhược Y.
Thân thể Lam Nhược Y không xương tựa vào Lăng Giản ở phía sau, mà Lăng Giản cũng vì sợ ngã từ trên ngựa xuống mà nắm lấy quần áo bên eo của Lam Nhược Y, nhìn từ chính diện, cực kỳ giống hai người yêu nhau ngọt ngào ôm nhau cùng cưỡi ngựa.
Bởi vì nhìn thấy Lăng Giản đến cùng hoàng muội của mình mà Lam Thanh Hàn đứng ngây người, nhìn vẻ mặt đầy hạnh phúc kia của Lam Nhược Y, đáy mắt Lam Thanh Hàn lập tức xuất hiện một tia đau xót, sau đó như quyết định được gì đó rồi liền giương khóe miệng lên chào các nàng, nói:
Ngưng Trần, tại sao ngươi đến đây? Vì sao không mang theo binh mã? Bên ngoài không giống như ở hoàng cung, ngươi bất ngờ đến đây như vậy, xảy ra điều gì nguy hiểm thì làm sao bây giờ!
"Tỷ tỷ, lần này đến là tự nhiên muốn nhìn phong thái hiên ngang mang quân giết dịch của hoàng tỷ ngươi"
Lam Nhược Y từ trên ngựa bước xuống cười nói, nghe thấy muội muội yêu thương của mình gọi một tiếng tỷ tỷ, Lam Thanh Hàn vốn nên vui vẻ lại có một loại xung động muốn khóc, nàng nhìn thấy Hứa Linh Nhược ở phía sau, trực tiếp không để mắt đến Lăng Giản, liền nói với các nàng:
Sư phụ, Ngưng Trần.
Chắc hẳn mệt rồi, trước tiên vào trong doanh trướng hảo hảo nghỉ ngơi đi.
" Cái kia...."
Lăng Giản thấy Thanh Hàn cố tình không nhìn mình vào mắt, không thể làm gì khác hơn là giơ tay lên giống như học sinh có vấn đề cần hỏi, nói:
"Linh Nhược nàng là bởi vì cứu ta mà bị thương, trên người ta không có dược, chỗ của ngươi có cao dược hay không?"
"Sư phụ bị thương?" Lam Thanh Hàn sửng sốt nói:
"Sư phụ, theo ta vào trong trướng ta thay ngươi bôi thuốc."
" Cũng được."
Hứa Linh Nhược nhìn Lăng Giản gật đầu, nàng hy vọng có thể đem tâm sự giấu trong lòng đã lâu nói rõ ràng với Lam Thanh Hàn.
Có thể sẽ làm cho nàng khó tiếp thu, cũng có thể sẽ làm cho quan hệ của hai người rơi xuống điểm đóng băng.
Nhưng nàng không hy vọng lại đi gạt Lam Thanh Hàn, hoặc là, nàng càng muốn cùng Thanh Hàn làm tỷ muội mà không phải là sư đồ.
Sau khi hai người họ rời đi, Lăng Giản gãi mặt nghi hoặc nhìn Lam Nhược Y.
Nàng không hiểu hai người kia là làm sao, tại sao Lam Thanh Hàn thấy mình trở về mà lại không để ý đến.
Nàng mơ hồ cảm thấy là có quan hệ với Lam Nhược Y, nhưng có một số việc ít nhất cũng phải hỏi cho rõ, không phải sao? Nàng như vậy tính là gì đây? Cố ý không nhìn đến mình?! Lăng giản bĩu môi, không làm sao hiểu được đến cùng là tại sao Lam Thanh Hàn lại như vậy, đành phải mang Lam Nhược Y về doanh trướng của mình mà nghỉ ngơi.
Dù sao, hiện thời Lam Thanh Hàn cũng không sắp xếp nơi ở cho nàng.
"Lăng Giản, ta mệt quá, ngươi ôm ta ngủ có được hay không?"
Lam Nhược Y làm nũng nói, mệt, nàng đúng là mệt thật.
Chỉ là sau khi nhìn thấy lăng giản liền không nhịn được muốn để nàng ôm mình mà ngủ, nàng yêu thích hương thảo dược trên người Lăng Giản, làm cho nàng có cảm giác yên bình.
Từ sau khi Lăng Giản rời cung, ngày tháng của nàng liền trở nên khó khăn, vốn tưởng rằng chỉ cần nửa tháng thì Lăng Giản sẽ trở về, ai ngờ lâu như vậy cũng chưa trở lại.
Nhớ nhung lan tràn, cuối cùng nàng làm ra một sự tình mà chính nàng cũng cảm thấy giật mình, đó chính là xuất cung đi tìm Lăng Giản.
"Ân."
Lăng Giản ôm nàng vào trong ngực, hai người ôm nhau nằm, nhớ tới lúc nãy Lam Nhược Y gọi Lam Thanh Hàn là tỷ tỷ, Lăng Giản không khỏi cao hứng, Thanh Hàn hẳn là rất vui đi, muội muội nàng thương yêu rốt cục không còn gọi thẳng tên của nàng nữa rồi.
"Nhược Y, ngươi gọi Thanh Hàn là tỷ tỷ, Thanh Hàn nhất định vui chết rồi.
Thấy tỷ muội các ngươi hòa hợp, như vậy thật tốt."
"Ngốc tử! Cũng không nhìn thấy là vì ai!"
Lam Nhược Y hờn dỗi nói, dùng sức rúc vào trong lồng ngực Lăng Giản.
Có lẽ bởi vì cả hai đều quá mệt mỏi, chỉ chốc lát sau, hai người ôm nhau nằm liền biến thành ôm nhau mà ngủ.
Mành doanh trướng bị người vén lên, Lam Thanh Hàn nhìn thấy hai người đang ôm nhau ngủ liền cắn cắn môi dưới, buông mành xuống.
Nàng vốn là muốn tới nhìn Lăng Giản một chút đồng thời mang Lam Nhược Y đến trướng của nàng để cùng nhau tiểu tán gẫu chốc lát.
Lúc nãy Hứa Linh Nhược cũng không có làm cho nàng cảm thấy khó tiếp thu, ngược lại, nàng không muốn thấy Hứa Linh Nhược khổ sở, vì lẽ đó càng muốn cùng Linh Nhược làm tỷ muội mà không phải thầy trò.
Chỉ là, Lam Nhược Y không giống như vậy.
Chung quy nàng cũng là em gái của mình, Lăng Giản có thể có vô số nữ nhân, nhưng những nữ nhân kia đều người không có liên hệ máu mủ cùng mình.
Nhớ tới hai người ôm nhau khi nãy, nước mắt Lam Thanh Hàn mạc danh* rơi xuống, thôi được, liền để tỷ tỷ này tác thành cho các nàng.
Ngược lại, chỉ cần nàng chịu xưng muội muội với mình là tốt rồi, không có người yêu, có người thân cũng được.
*[không hiểu vì sao]
Sau ngày hôm đó Lăng Giản bắt đầu phát hiện được, nàng liền phát hiện hai ngày nay Lam Thanh Hàn vẫn luôn vô tình hay cố ý tránh né mình.
Chỉ cần mình đi đến trướng nàng tìm nàng, thì sẽ bị thị vệ của nàng ngăn ở bên ngoài, nói công chúa đang ở bên trong chuyên tâm nghiên cứu phương án tác chiến.
Phải biết rằng, trong ngày thường, mặc kệ Lam Thanh Hàn đang làm gì, cho dù là những chuyện cơ mật, những việc quan trọng kia, nàng cũng sẽ cùng mình cùng một nơi mà thương thảo với nhau.
Đối với Lăng Giản mà nói mấy ngày nay không nhìn thấy Lam Thanh Hàn, đây không thể nghi ngờ là một loại giày vò.
Hai người cùng ở dưới một mái hiên lại không thể nào gặp mặt, lẽ nào đây không phải là khoảng cách xa xôi nhất sao?
Hàn Duệ rốt cục cũng bị Quốc chủ Việt Lỗ quốc triệu hồi.
Thời điểm Lăng Giản nghe được tin tức này cũng không có cảm thấy có bao nhiêu hưng phấn, nàng chỉ nhàn nhạt nga lên một tiếng, lập tức tiếp tục vùi đầu vào ngủ tiếp.
Mấy ngày nay phần lớn tin tức nàng nghe được đều là do Lam Nhược Y truyền đạt.
Lam Thanh Hàn có ý định tránh gặp mặt, trong lòng Lăng Giản khó chịu nhưng lại không biết nên nói những thứ này với người nào, chỉ có thể cả ngày trùm đầu lại, đem thân thể cuộn tròn, không ăn không uống.
Nàng muốn biết, thân thể của mình đến tột cùng sẽ chống đỡ được bao lâu, cũng muốn biết, Lam Thanh Hàn có phải là nhẫn tâm nhìn mình như vậy mà thủy chung không tới gặp mình hay không.
Lam Thanh Hàn rốt cục cũng chịu đi nhìn nàng, chỉ là không phải đơn độc gặp mặt.
Bên trong trướng, Hứa Linh Nhược cùng Lam Nhược Y đều có mặt, Lăng Giản cười khổ bước tới mấy người trước mặt, hai ngày liên tiếp không ăn không uống làm cho mặt nàng nhợt nhạt, đôi môi khiêu gợi kia cũng biến thành khô nứt.
Lăng Giản là giày vò chính mình, nhưng đau lòng là người yêu nàng.
Lam Thanh Hàn không nói gì, chỉ mím môi nhìn chằm chằm địa đồ mà trong