Ánh mặt trời buổi sáng soi sáng khắp nơi, Giang Thành đắm mình dưới dương quang mà ấm dần lên.
Khí tức triền miên trong phòng bị hàn ý lạnh lẽo thay thế, trong giấc mộng lăng giản chỉ cảm giác đến hai cánh tay của chính mình đau đớn lợi hại, tựa hồ có thứ gì đó quấn lấy mình, làm cho nàng không biết chăn bông nơi nào cũng không có cách kéo nó đến.
Tay tê rần, Lăng Giản đang nhắm mắt thử nhấc tay lên nhưng lại dẫn tới hai giọng nữ nhân cực độ bất mãn.
Thanh âm quen thuộc nhưng không nên xuất hiện ở nơi này làm cho Lăng Giản nghi hoặc mà mở mắt, mà hai người bên cạnh nàng cũng vì động tác biên độ lớn mà trăn trở phải tỉnh lại.
A!!!!
Khi nhìn rõ chủ nhân của hai cỗ thân thể bên cạnh là ai, Lăng Giản đột ngột ngồi dậy không ngừng lùi về phía sau.
Nếu như hiện tại cho nàng một giường chăn bông, như vậy động tác nàng nên làm chính là dùng chăn bông che đi thân thể mình sau đó cắn vào góc chăn dùng ánh mắt hết sức ủy khuất nhìn hai nhân vật chính khác trên giường.
Bởi vì tiếng hét khàn khàn của Lăng Giản, Lam Thanh Hàn từ trạng thái mơ hồ trở nên triệt để tỉnh táo.
Thời điểm nàng phát hiện mình và Lam Nhược Y cùng với Lăng Giản trên cơ thể đều không có một vật, mặt Lam Thanh Hàn chuyển từ trắng sang đỏ sau đó biến thành màu gan heo đầy bực mình, hình ảnh hôm qua điên cuồng bài sơn đảo hải* kéo tới, cho dù phần ký ức kia mông lung, nhưng nàng vẫn nhớ rõ là Lăng Giản mang đến hoan du cho nàng.
Một vệt đỏ thẫm trên giường gây chú ý cho Lăng Giản và Lam Thanh Hàn, Lăng Giản chỉ vào Lam Nhược Y lắp ba lắp bắp nói:
Ngươi ngươi ngươi ngươi.....!Ta ta ta....!Ta.....
*[dời núi lấp biển; đào núi lấp biển]
Khanh khách....!Làm sao mà dáng dấp lại như này...!Lăng Giản, biểu tình hôm qua của ngươi không phải là như vầy đâu....
Lam Nhược Y cười mị, dựa vào Lăng Giản, thanh âm muốn bao nhiêu quyến rũ liền có bấy nhiêu quyến rũ.
Đầu óc Lam Thanh Hàn rất loạn, nàng hiện tại chỉ muốn mau chóng né đi chỗ khác, rõ ràng đã cùng Lăng Giản duy trì khoảng cách, nhưng lại làm chuyện tập dĩ vi thường* này, thậm chí, thậm chí ngay cả muội muội của mình cũng vậy.....!
*[tập mãi thành thói quen; luyện thành thói quen; quen tay trở nên bình thường; quen thói]
Mặt Lam Thanh Hàn một trận thanh bạch, nàng muốn nhanh chóng mặc y phục của mình rồi rời đi.
Kết quả, lúc nàng cầm y phục lên, quần dài tứ phân ngũ liệt làm cho nàng có cảm giác dở khóc dở cười.
Đây là chuyện cười mà trời cao thích kể sao? Ngay cả trốn cũng không có cách?!
Tỷ tỷ, trời còn sớm, sao không nằm thêm một chút nữa? Dường như Lam Nhược Y biết Lam Thanh Hàn muốn rời đi, nắm lấy tay Lam Thanh Hàn, ôn nhu nói.
"...!"
Lam Thanh Hàn biệt nữu đem tay mình tách ra, kéo chăn bông ở góc giường trùm lại.
Nếu hiện tại không có cách nào để đi, chí ít thì để mình đừng nhìn thấy các nàng, cùng muội muội của mình làm chuyện kia với người yêu, nghĩ tới đều mắc cỡ đòi mạng a.
"Ta....!Ta....!Ta đã làm những gì a?"
Lăng Giản nhăn mặt, đến cùng cũng không hiểu tại sao mình lại lang tính quá độ mà làm chuyện kia, nàng ôm đầu gối của chính mình ảo não nhìn Lam Thanh Hàn đang trốn trong chăn, chính mình lại cùng các nàng làm chuyện kia, lần này, có thể nàng mãi mãi cũng sẽ không thể quay đầu.
" Tỷ tỷ.
"
Lam Nhược Y không trả lời Lăng Giản, tiến đến bên cạnh Lam Thanh Hàn khẽ mở một góc chăn ra, dùng thanh âm chỉ có hai nàng mới nghe thấy nói:
" Hai ta không thể cùng hầu hạ nàng sao? Tỷ tỷ muốn tách ra với ngốc tử đến cùng cũng là vì vướng bận thân phận muội muội của ta.
Trước đây ta luôn yêu thích tranh đoạt với tỷ tỷ gì đó, bây giờ thì về chuyện ái nhân, ta chính là muốn cùng tỷ tỷ hưởng.
Tỷ tỷ biết ta vì sao lại thay đổi mà gọi ngươi tỷ tỷ không? Nếu như không phải vì ngốc tử kia, chỉ sợ ngươi mãi mãi cũng không nghe được ta gọi một tiếng tỷ tỷ.
Ta biết ngươi yêu ngốc tử kia, ta cũng yêu nàng.
Mà nữ nhân của nàng cũng không phải chỉ có chúng ta, tỷ tỷ có thể cùng các nàng hưởng thụ tình yêu của ngốc tử kia, vì sao lại không thể cùng muội muội của mình hưởng?! Tỷ tỷ là suy nghĩ bảo thủ, hay là...!tỷ tỷ chê thân phận của thân mẫu ta thấp hèn, vì lẽ đó nên không muốn cùng ta hưởng ái nhân?!"
" Ta không có!! "
Chăn bị Lam Thanh Hàn xốc lên, bởi vì ở trong chăn một thời gian dài mà diện hồng nhĩ xích*.
*[mặt đỏ tía tai (mặt mày đỏ gay lên thường do tức giận, xấu hổ)]
"Thanh Hàn..."
Trong con ngươi Lăng Giản lóe sáng lên, nàng cắn môi, suy nghĩ chốc lát, nói:
" Ta không đồng ý việc ngươi rời khỏi ta, cả đời này ngươi là người của ta! Nếu là người của ta! Liền đừng hòng tránh đi!!!"
"Lăng Giản....!Vậy ta đây?"
Lam Nhược Y đùa giỡn nhìn Lăng Giản, từ từ đến gần Lăng Giản, đầu lưỡi lại nhô ra để lên môi nàng mà liếm liếm.
"Ta.....!Ngươi....!Các ngươi đều là người của ta!!!"
Lăng Giản cố gắng nuốt nước miếng, nói.
" Khanh khách...!Tỷ tỷ, nếu chủ nhân liền đã lên tiếng...!thì ngươi liền theo đi.
Nếu không, có thể cả muội muội ta đây nàng cũng không muốn! Nhân gia là công chúa a, bây giờ bị nàng lấy đi phần thuần khiết, nếu mà nàng không muốn nhân gia...!Tỷ tỷ...!Nhân gia thật sự không muốn sống đây."
Lam Nhược Y ủy khuất nhào tới trong lòng Lam Thanh Hàn, cái dáng dấp điềm đạm đáng yêu kia bất kỳ ai thấy cũng hội thương tiếc.
"Ngưng Trần, ta...!Ta nhất định sẽ không để nàng phụ ngươi! Nếu nàng dám phụ ngươi! Ta quyết không khoan dung với nàng!!!"
Lam Thanh Hàn hướng Lăng Giản trừng mắt một cái, cảnh cáo nàng nếu mà dám làm chuyện có lỗi với Nhược Y, thì kết cục của nàng sẽ rất thảm, rất thảm.
"...!"
Lăng Giản bị Lam Thanh Hàn trừng một cái liền rùng mình, đây là cái gì cùng cái gì a?! Nàng lúc nào thì phụ Lam Nhược Y, là Lam Thanh Hàn nghĩ nàng không tốt thôi a!!!
"Tỷ tỷ, nói như vậy, ngươi đáp ứng muội muội sao? Phải biết, ngươi nếu không nguyện ý, ngốc tử kia cả muội muội cũng không muốn đâu!"
"Ta!"
Lam Thanh Hàn bị lời của nàng làm cho nghẹn, nhìn thật lâu dung nhan tuấn mỹ quen thuộc kia của Lăng Giản, lúc này mới chậm rãi nói rằng:
" Ta yêu ngươi, nhìn thấy ngươi khó chịu ta sẽ đau lòng, rời đi thì ta và ngươi đều đau lòng.
Bây giờ Ngưng Trần cũng đã nói như vậy, ta...!Lăng giản, ta chỉ hy vọng ngươi có thể hảo hảo đối tốt với nữ tử ngươi yêu.
Ta cũng không để ý phải cùng bao nhiêu người nắm giữ ngươi, có thể lần này ta làm sai..
Chỉ là...!Ngươi sau này, không cho phép...!Không cho phép lại làm chuyện như vậy..." Quá...!Quá ngượng ngùng!!!
"Lăng Giản...!Tỷ tỷ đáp ứng rồi đây." Lam Nhược Y khẩu khí thắng trận nói.
"Thanh Hàn...!Ta...!Ta đáp ứng ngươi, ta sẽ yêu mỗi người các ngươi...!Ta...!Ta sẽ dùng tâm mà yêu các ngươi..."
Lăng Giản nắm lấy tay Lam Thanh Hàn, đã bao lâu, nàng không chân chính nắm lấy tay Lam Thanh Hàn.
Hai hàng nước mắt, Lăng Giản lần đầu tiên cảm thấy mình đầy hạnh phúc như vậy, nàng ôm chặt Lam Thanh Hàn, mãi đến khi Lam Nhược Y ho nhẹ một tiếng mới nhanh chóng giang một cánh tay khác ôm nàng vào ngực.
Gian phòng rất lạnh, tâm tình rất nóng.
"Ngươi tên là Địch Hoa?"
Bên trong một gian phòng u ám, Lăng Giản thoải mái ngồi trên ghế cao nhìn xuống Địch Hoa bị trói chặt phía dưới.
Đây là việc nàng xung phong nhận lây, nói là muốn tự thẩm vấn tù binh, vì lẽ đó mà sáng sớm vừa ăn điểm tâm xong, Lam Thanh Hàn liền trực tiếp đem nàng đạp ra cửa để nàng lại đây thẩm tra Địch Hoa.
Đứng phía sau Lăng Giản chính là nữ tử ngày ấy ở trong phòng, dùng đầu ngón chân nghĩ thì cũng biết đó là do Lam Nhược Y phái tới.
Trước đây Lăng Giản luôn cảm thấy hai tỷ muội này hoàn toàn không hòa hợp với nhau, mà hiện tại nàng cảm thấy, không bằng làm cho các nàng đấu đến một mất một còn đi, ít nhất chính mình không