Hoàng Anh Minh đang tập võ thì Thị Lý chạy vào báo cho cậu biết rằng Bùi Thành và Trần Đức tới tìm, lão Lập lại đang định đôi co với họ.
Minh thu hồi thế, giãn cơ, lau qua mồ hôi trước khi ra ngoài gặp mặt hai người kia.
Lúc này, lão Lập đang ngồi rót trà mời khách đồng thời kể lại chuyện hôm nay Minh gặp phải, thỉnh thoảng chèn mấy câu nói kháy về vụ đó.
Thế nhưng, hai nhân vật lớn của Phố Cửu Vạn nhất nhất nhịn nhục.
- Xin chào hai vị!- Minh cười và ngồi xuống bàn uống trà, lấy một chén, tự rót một cốc, thổi nhẹ rồi uống cạn, tập võ ra mồ hôi nhiều nên cũng khát.
- Tôi là Bùi Thành, anh kết nghĩa với Trần Đức, hôm nay hai chúng tôi tới cốt là để có lời xin lỗi!- Bùi Thành lên tiếng trước
- Hai vị nói tới xin lỗi, hẳn là nói tới việc xảy ra vừa qua chăng.
- Đúng thực là như thế.- Trần Đức không quanh co giấu diếm- Trần Đức này sinh ra trong chốn nghèo khổ, giờ có chút tiền tài, quyền lực, tự cho rằng sống trên đời phải có ân đền oán trả đàng hoàng mới là kẻ trượng phu.
Cái sai duy nhất của ta là đụng phải cậu mà thôi.
Nghe Trần Đức nói, Minh cũng khá bất ngờ khi đến xin lỗi mà cũng lớn lối như vậy, thậm chí coi rằng điều bản thân làm là không sai.
- Hừ, mi sai là do đụng phải thằng Minh, vậy những gì mi dám chơi ta và gia đình ta là đúng hả?- Lão Lập nghe thế liền nhảy dựng lên.
- Lão dám công khai xỉ nhục ta, thì phải sẵn sàng chịu hậu quả.
- Tên thất phu nhà mi có gì mà ta không dám chửi.
- Lão tiên sinh!- Minh đột nhiên lên tiếng cản lão Lập buông lời chửi mắng.
Sau vụ ở Phố Cá, để tránh bị động, Minh đã tìm hiểu về những chuyện giữa lão Lập và Trần Đức, vì nếu chỉ vì căn nhà này thì Trần Đức việc gì phải ra tay quá khích tới thế.
Hóa ra sự vụ ban đầu cũng chỉ là căn nhà thật, Trần Đức muốn mua, lão Lập thì vốn là Thái Học Sinh, lại vì tính thanh cao, không nhập bọn với những trò làm tôi mọi mà bị chèn ép, dần thành ra quái gở, gàn dở, lão coi dân giang hồ như Trần Đức mà tới ở căn nhà gia đình lão làm ra là không hợp, nên chối luôn.
Lúc đó Trần Đức thích quá, nài mãi, lão cáu bèn chửi Trần Đức là hạng đầu trộm đuôi cướp, không thể bước vào căn nhà này, chỉ làm bẩn nhà.
Thế là họa từ lời ra, Trần Đức xuất thân có phần kém, đầu đường xó chợ, nên có sự mặc cảm nhất định, bị người chọt vào chỗ đau thì tức chứ sao.
Đã thế, Viên Đỉnh Lập chỉ là hạng Thái Học Sinh già, hết thời, hắn lý gì không dám chụng nước sôi.
Mọi sự cứ thế mà ra, thậm chí có lẽ vì thấy lão Lập là Thái Học Sinh coi thường mình, nên Đức đã coi lý do Minh không thỏa hiệp cũng là vì coi thường Đức vậy.
- Thôi thôi, hai bên dù gì cũng có hiểu nhầm, mỗi bên cũng đều có chút lỗi, tôi xin đứng ra đề nghị một sự hòa giải, được không!- Bùi Thành cũng nói vội
- Các vị vẫn muốn bàn việc mua nhà sao?
- Không, cái nhà này chỉ là chút sở thích cá nhân của riêng thằng em tôi, giờ vì nó mà lại đắc tội với cậu Minh đây thì thật không đáng.
- Nếu chuyện mua nhà đã xong, thì việc hòa giải thì xin miễn vì chúng ta đâu có gì mà phải dính líu tới nhau nữa! Hai bên chúng ta cứ ai làm việc người ấy, nước sông không phạm nước giếng.- Minh lắc đầu từ chối.
Trần Đức vì muốn bảo vệ cái danh dự bản thân mà có thể trả thù lão Lập, Minh cũng không dễ dàng tha thứ vụ Trần Đức định hại mình.
Người xưa tự hỏi, lấy ơn báo oán, lấy gì trả ơn.
- Cậu Minh, xin hãy nghe một câu chuyện đã.- Bùi Thành cố nài, đồng thời kể lại chuyện về sự hình thành của Phố Cửu Vạn.
Tầm 20 năm trước, khi Phố Cửu Vạn còn chưa ra đời, đám cửu vạn ở quận trị An Lạc này cơm không đủ no, áo không đủ mặc, thường phải bán mạng kiếm cơm, bởi họ đều là kẻ mất ruộng cấy cày, mất thuyền chài lưới,… không đi khuân vác không có cơm ăn.
Mấy anh em Từ Văn Hòa cũng thế.
Nhưng rồi anh cả của bọn họ, Từ Văn Hòa thấy không cam chịu cuộc sống này, mới liên hợp các anh em cửu vạn lại, tụ hội họ để mà có chút tiếng nói với người chủ thuê cửu vạn.
Bọn họ ban đầu vì để sống dễ hơn chút mà đòi tăng tiền, rồi phải chống sự đánh đập của lũ giang hồ mà các ông chủ thuê, rồi cũng phải đấu tranh với những cuộc cạnh tranh từ các nhóm nhỏ khác, vận động các bên cùng giữ giá, không phá giá,… Từ Văn Hòa vừa đấu tranh vừa thương thuyết, thậm chí mấy lần suýt trả giá bằng mạng sống thì Phố Cửu Vạn giờ mới có, anh em cửu vạn trong quận trị giờ mới tạm sống ổn.
- Nếu quả thực vậy, người anh cả của các vị cũng là bậc anh hùng!- Minh không thể không khen ngợi, không có học thức mà làm được bao điều đó, có lòng nhân với người cùng cảnh ngộ, ấy là không dễ.- Nhưng nếu vậy thì quan hệ gì tới tôi.
- Khi chú tư gây chuyện với cậu, anh cả có cho người tìm hiểu và biết thân thế của cậu, đặc biệt là chuyện Xưởng dệt Hồng Bàng đã giúp người làm thuê ra sao, cậu Minh đã vận động những người có học tới giúp đỡ thế nào, và anh ấy đặc biệt quan tâm tới cái gọi là Trung tâm môi giới việc làm ở Châu Nam Bình.
- Tôi hiểu rồi.- Minh nghe tới đây là hiểu được- Nếu đã là việc công, lại là vì những người dân thường lao động kiếm ăn, tôi không ngại một phong thư đâu!
- Nếu vậy, xin được cảm ơn cậu Minh!- Bùi Thành nghe vậy liền đứng lên nắm tay Minh tỏ ý cảm ơn
- Xin cảm ơn!- Trần Đức mặt mày hơi ngượng nghịu, nói từng lời.
Dù gì, hắn cùng từng hùng hổ với Minh, giờ lại phải cảm ơn thì thật khó nói.
- Các vị chớ vội nói lời cảm ơn, việc kinh doanh trong nhà, tôi chưa từng quá quan tâm, nên lời tôi nói hay thư tôi đưa về chỉ là một lời chào hỏi trước, hợp tác với các vị hay không là do các bậc cha chú quê nhà quyết.
Còn nữa, lý do tôi giúp các vị là vì tôi nghĩ rằng Phố Cửu Vạn lập ra chung mục đích với Xưởng Dệt Hồng Bàng ngày trước và Trung tâm môi giới việc làm bây giờ, để người dân thường được bảo hộ trong lúc làm việc.
Nhưng nếu các vị có những chuyện sai lầm quá lớn: ức hiếp kẻ yếu, đánh đập chủ thuê, dùng các biện pháp bất lương để chèn ép hay là ăn chặn tiền của người làm thuê,… thì tôi sẽ có lời với dưới đó, để họ không hợp tác nữa, thậm chí, đối đầu với các vị như cách làng Hồng Bàng đối đầu Bang Bất Lương.
Tất nhiên, tôi có cha chú là người làm công việc kinh doanh, đôi khi có những điều không thể không làm, tôi cũng hiểu và chỉ cần mọi sự có giới hạn, tôi cũng không có ý kiến.
- Nếu cậu Minh đã nói vậy, thì chúng tôi cũng cảm ơn.
Lời của Minh nói rõ, cậu sẽ không quá can dự vụ này, vẫn giữ nguyên ác cảm với Trần Đức, vì đây là tư thù.
Nhưng nếu vậy cũng chưa xấu lắm, Minh là hạng quân tử giống Viên Đỉnh Lập, không vì tiền đồ bản thân mà luồn cúi, thì ắt cũng không vì tư thù mà hại việc công.
Hai bên tỏ ra khách sáo uống nốt hớp nước chè rồi chia tay ra về.
- Tên nhãi này, mi bị bọn nó lừa trắng trợn thế mà không biết à.
- Ngài nói bọn nó lừa cậu Minh ư?- Thị Lý tò mò hỏi
- Ta từng thấy tận mắt đám cửu vạn đó đi khuân hàng cực nhọc, trong khi mấy tên kia đứng đó chỉ tay năm ngón, lại còn rủ quan quân đi ăn nhậu, rồi thì chơi gái, thằng Đức kia còn hai ba vợ cơ,…
- Cái đó thì là có thật! Nhưng nếu không vung tiền mua quan hệ, lo lót, ngài nghĩ quan lại để yên một đám người tụ họp với nhau sao, chỉ cần một chút sơ sảy, những người quan trọng bị hốt, Phố Cửu Vạn tan đàn xẻ nghé, những người chủ thuê lao động ngại gì mà không ép giá người cửu vạn bé nhỏ.- Minh lại đưa ra cái nhìn khác, rồi kể ra ít chuyện mà cậu từng biết khi phụ bố mẹ chút việc lúc rỗi rãi.
- Mi chỉ giỏi ngụy biện.
- Chú Lập có lẽ nên về thử làng Hồng Bàng, làm thử chút việc xem sao.
Em trai cháu từng nói, thực tế là thước đo cho chân lý.
........................................
Dù sau đó hai bên không vãng lai nhiều nữa, tránh thấy nhau thêm phiền, thì chẳng mấy mà vụ hợp tác giữa làng Hồng Bàng cùng với Phố Cưu Vạn cũng diễn ra.
Hai bên tiến hành gặp gỡ, thảo luận, khảo sát,...
lẫn nhau.
Sau rốt, làng Hồng Bàng đồng ý hỗ trợ Phố Cửu Vạn, bởi việc này sẽ giúp làng Hồng Bàng có cơ hội phát triển lên trên quận trị An Lạc sớm hơn họ mong muốn, đồng thời cũng lập một thị trường máy móc mới ở trên đây.
Tất nhiên, làng Hồng Bàng có kiểm tra cẩn thận, quả thực Phố Cửu Vạn có làm vài trò ép giá với chủ thuê, yêu cầu các cửu vạn nộp tiền nuôi lực lượng vũ trang và ăn tiêu, trấn áp kẻ làm việc tự do,...
song chưa quá giới hạn chấp nhận, mục tiêu của họ vẫn là đảm bảo anh em cửu vạn làm việc có tiền để sinh sống chứ không phải kiểu như Bang Bất Lương.
Làm ăn với những hạng có nghĩa khí này, ít nhất có thể điều đình được.
Sự xuất hiện của làng Hồng Bàng hiển nhiên không qua được mắt của Lã Xưởng, Thái Văn Cường, chúng nhanh chóng tìm hiểu qua Đinh Đường, và biết được sự hợp tác này.
Vụ này khiến cả Cường và Xưởng cuống cái giò.
Nếu một trong 4 thế lực ngầm của quận trị An Lạc bắt tay với làng Hồng Bàng, thì làng Hồng Bàng