Dương Quốc Lộ đi săn bắn một hồi, kiếm được kha khá thú rừng tại vùng rừng núi mà cách đó ít lâu hai thế lực Dram Săng và Pu Klang nhân sự thiếu chỉ huy của ông với quân phòng vệ để tổ chức tranh chấp.
Hiện giờ quân phòng vệ đã ổn định lại, thế lực người Thượng nào trên Nam Bàn cũng phải nể mặt Dương Quốc Lộ.
Chia vài con cho các thủ hạ trung thành để chúng nấu ăn tại chỗ, một số mồi khác được xử lý để đem tới làm quà cho người bạn Vi Công Tín.
Bấy lâu nay không thấy lão mọt sách này cho người tới chợ mua thêm thực phẩm tươi, hẳn là thức ăn trên kia đã không còn đồ tươi nữa rồi.
Lần này mang đồ tươi lên biếu cho lão bạn già ăn thử.
Ăn no uống say món thịt thú rừng, Dương Quốc Lộ khệnh khạng cưỡi ngựa cùng binh lính đi tới Học Phủ , tới tận xâm xẩm tối mới tới nơi.
Dương Quốc Lộ đi tới Học Phủ mà thấy nơi này trống trơn, hầu như không có ai cả.
Lão cùng đoàn tùy tùng tìm một hồi thì thấy rằng mọi thứ trông vẫn rất bình thường, nhà cửa dọn dẹp đàng hoàng, ngăn nắp, chỉ mỗi không thấy người đâu cả.
Không chỉ đám người ở Học Phủ, mà cả con gái ông cùng những người hầu của cô ta cũng không thấy.
Đang hoài nghi thì có tiếng chiêng đánh keng keng khá to, Dương Quốc Lộ cùng mấy người lính chạy ra xem, thì có đoàn người rầm rập kéo về.
Đây chính là những người ông ta đang tìm kiếm: những người ở Học Phủ cùng với cô con gái lớn.
Ai cũng lấm lem quần áo, trông như vừa đi làm ruộng về, song đều vui hơn hớn.
Dương Quốc Lộ đứng đợi tới khi đám người tới gần thì vẫy tay gọi con gái lại để hỏi chuyện.
- Cha!- Dương Ánh Hồng chào cha, rồi xin phép vào thay quần áo đã, chúng bẩn hết cả rồi.
Thấy con gái như vậy, Dương Quốc Lộ cũng đành kiên nhẫn đợi để họi chuyện.
Nhưng còn chưa kịp đợi con gái ra, Dương Quốc Lộ đã thấy một cảnh khiến ông ta không kiên nhẫn nổi.
Đó là Vi Công Tín đi sát sạt Hoàng Anh Minh, khoa tay múa chân rất hăng hái.
Cảnh này thực sự vượt quá sự tưởng tượng của Dương Quốc Lộ.
Từ ngày quen biết với Vi Công Tín tới nay, chưa bao giờ ông ta thấy người bạn lớn tuổi này chủ động thân thiết với ai cả.
- Lão Tín!
- Lộ hả, sao lại tới đây vậy!
- Thì tới thăm ông bạn già của mình, không được sao!
- Được chứ sao không, nhưng mà đợi tôi đã, đang bẩn quá.
- Được rồi!- Dương Quốc Lộ lại đành kiên nhẫn chờ đợi, ra ngoài lấy mấy miếng thịt ngồi nhắm rượu trong lúc đợi.
Có điều, chưa có ngồi ấm chỗ thì Vi Công Tín đã quay lại, quần áo đổi, đầu tóc và mặt mũi sạch sẽ.
- Chà, thịt thú rừng hả? Lại đi săn sao?- Vi Công Tín nhìn mấy món bày ra trên bàn rồi lại nhìn Dương Quốc Lộ.
Tuy cùng là dòng dõi thổ ty, Vi Công Tín lại được nhà ngoại vốn là dòng thư hương dạy dỗ cẩn thận, nên rất nho nhã, mấy trò đi săn bắn ông ta làm được, nhưng không ham, vì cho rằng lấy cái chết của mấy con vật ra làm trò tiêu khiển cho bản thân thì thật sự không nên.
Trong khi đó, Dương Quốc Lộ luôn khoe khoang tài của mình về thứ này.
Ngày mới quen nhau, cả hai từng cãi nhau to vụ này.
- Ầy da, cái này là để mà giải khuây thôi!- Dương Quốc Lộ nừa đùa nửa thật làm giọng ngán ngẩm nói.
Những chuyện xảy ra thời gian qua quả là làm ông ta phải mệt mỏi và chán nản thật.
- Sao, có chuyện gì sao?
- Thôi, cái chuyện vặt thôi mà.
Tôi có gì mà lo, cái tôi nghĩ mãi không ra là ông bạn kìa.
Sao tự nhiên thân thiết với thằng nhãi kia vậy chứ.
- Hoàng Anh Minh hả? Thân gì đâu trời?
- Không thân mà ông nói chuyện với thằng nhãi đó kiểu thế à? Hay là nhìn trúng con rể rồi hả?
- Ầy, đừng có nói lung tung, cái chuyện này chưa nói trước được gì đâu.
Dù rằng con nhỏ Liên rất là thích tên nhãi đó, nhưng tôi là tôi còn phải xem thêm đã.
Muốn làm con rể của tôi thì thằng nhóc đó còn cố gắng nhiều.
- Vậy vừa nãy ông và nó nói chuyện gì chứ, không lẽ là về học vấn.
- Không, vừa nãy nó dẫn tôi đi xem thành quả của khoa học, làm giấy.
- Ông không muốn nói thì thôi, nói dối làm gì chứ? Giấy, giấy thì có gì mà ông bạn phải khoa tay múa chân lên thế chứ.
- Có biết giá cả của một tập giấy một trăm tờ là khoảng bao nhiêu không hả ông tướng?
- Bao nhiêu chứ!
- 5 đồng.
100 tờ đó nếu dùng để mấy tên học trò tập viết thì chừng 2 ngày là hết.
Vậy là một tháng trên này tốn chừng 75 đồng, mà nếu chỉ dùng để viết chữ thôi.
Ngân sách cho tiền giấy bút là có 150 đồng, nghe thì gấp đôi số lượng cần thiết, phải không.
Nhưng bạn ơi, chữ bọn học trò này xấu, phải luyện nhiều, cần nhiều giấy lắm.
Làm được giấy để dùng thoải mái là tốt lắm, vì trên này lấy đâu ra tiền mà mua sắm đồ.
Chưa kể mua giấy phải đặt từ dưới xuôi lên, mất thời gian, có giấy sẵn, bọn tôi cần nhiêu làm từng đó, không lo thiếu giấy tập viết.
- Ông thật sự định toàn tâm toàn ý mà dạy cái lũ mọi này hả?
- Dân Thượng tuy có nhiều điều chưa theo giáo hóa, lại lắm tật xấu, nhưng cũng cần phải thấy rằng hoàn cảnh sống của họ không tốt, luôn phải đấu tranh để sinh tồn chứ nói gì tới học tập.
Phu Tử nói: Hình bất thượng đại phu, lễ bất hạ thứ dân.
Sao vậy? Lễ cầu kỳ phức tạp, thứ dân theo thì hao tài tốn của, chớ nên theo.
- Thôi, thôi, ông khỏi phải nói thêm nữa, Phu Tử gì chứ, nhức hết cả đầu.
Nói chung chúc mừng ông kiếm được tay thợ làm giấy!
Vi Công Tín nghe thế liền phản bác lại, ông không coi Minh là người thợ làm giấy.
Vi Công Tín nói cho người bạn biết cuộc tranh luận giữa ông và Minh, chốt lại là khẳng định, những chuyện lao động tay chân không thấp hèn mà là cơ sở để kẻ sĩ làm điều vĩ đại.
Chỉ khi kẻ sĩ có cái nhìn chân thực về ba ngành nghề còn lại ( nông, công, thương) thì mới có thể điều chỉnh chúng