Hôm nay, Phố Đêm, con phố làm ăn phát đạt nhất quân trị An Lạc vẫn mở cửa làm việc bình thường, khách đến và đi vẫn đều đều, nhưng không ai biết được rằng hôm nay nơi này sẽ đón chào một vị khách đặc biệt có thể làm thay đổi nơi này mãi mãi.
Kẻ đó tới Phố Đêm như bao người khách khác, ăn chơi vui vẻ, và khi hắn ta còn đang mải thưởng cho những cô gái tiếp rượu vài đồng tiền bằng bạc, thì căn phòng hắn đang ngồi bị mở toang, một đám người bước tới, khiến cuộc vui bị gián đoạn.
Mấy cô gái sợ hãi nép sang bên, nhưng tên khách cứ ngồi thản nhiên uống rượu, còn định ôm mấy cô này vào lòng chơi tiếp.
- Đi ra ngoài đi!- Một người đàn ông nói với mấy cô gái, rồi ra hiệu đám người đi cùng ra ngoài chốt cửa cẩn thận.
Xong xuôi, đảm bảo không có người nghe được cuộc nói chuyện, ông ta mới ngồi xuống, nhìn thẳng vào vị khách.
Người khách bị nhìn chằm chằm như thế cũng không vội vã gì, cứ tà tà uống rượu, ăn đồ nhắm.
Sau cùng, người đàn ông kia phải mở lời trước- Mi muốn gì?
- Ôi, ông chủ Xưởng thật sự là! Dù gì hai ta cũng là người quen cũ, phải không ông chủ Lã Xưởng!- Vị khách ngả ngớn nói cười, ánh mắt nhìn Lã Xưởng đầy vẻ trêu người
Giọng điệu tên khách đầy vẻ giễu cợt khiến Lã Xưởng nóng máu, nhưng nghĩ tới bức thư hắn gửi tới chỗ ông ta, Lã Xưởng phải nhịn.
Tên này là Watanabe Ebisu, vâng chính là tên Ebisu đã từng chỉ huy quân đánh cướp làng Hồng Bàng dạo trước, rồi lại hợp tác với làng Hồng Bàng gần đây.
Hắn cũng từng được thuê bởi Lã Xưởng để thực hiện một nhiệm vụ bí mật, đó là giết chết Dharam Po để cướp chuyến hàng giao dịch với đám Chu Văn Bàn hòng gây họa cho Kiệt, lại còn xử tử luôn tên này vì những giao dịch bí mật của cả hai ( quay lại đọc các chương từ 118 đến 125 sẽ rõ hơn).
Lúc đó, Lã Xưởng không lộ diện mà cho người trung gian làm hộ, không ngờ Ebisu vẫn có cách tìm hiểu mọi chuyện và dọa đem chuyện này ra nói với Hoàng Anh Kiệt hoặc người nhà Dharam Po.
Ngày xưa khi Lã Xưởng dùng kế này, ông ta nghĩ một phát ăn ngay, đánh cho Kiệt thê thảm, phải quỵ lụy mình, nên không lo cậu ta biết tới việc này, còn người nhà Dharam Po thì là dân Chiêm Thành, chẳng phải lo chúng tìm tới vì khoảng cách xa xôi.
Nhưng giờ đây, Kiệt và làng Hồng Bàng đã hùng mạnh tới mức lão ta phải sợ hãi, nên nỗi lo bị tính sổ đã buộc lão phải sợ Ebisu.
- Mi muốn gì? Nếu muốn tiền, ta có thể cho mi một ít, không thể quá nhiều được đâu!
- Bọn ta muốn tiền, đúng vậy! Nhưng không phải một ít, mà là rất nhiều! Bọn cướp biển như chúng tôi, sống trên đầu sóng ngọn gió, băng qua mũi tên hòn đạn, giờ đã sợ rồi, chỉ mong có cuộc sống an vui hơn.
Và muốn thế, thì cần rất nhiều tiền.
- Nếu vậy, thà mi giết ta đi còn hơn.- Lã Xưởng nhảy dựng lên.
- Ôi trời ơi, giết ông thì bọn này móm à.
Bọn tôi đâu ngu tới vậy.
Và bọn tôi cũng chả cần tiền của ông.
Chúng tôi chỉ muốn không phải sống đời cướp biển nữa chứ đâu bảo là lên ăn bám ông bạn đâu.
- Thế rốt cục mi muốn gì, xổ toẹt ra đi, úp úp mở mở.
- Thấy mấy thứ này chứ!- Ebisu lôi ra mấy món hàng, từ cốc chén kim loại, điêu khắc tinh xảo, tới những món vải vóc dệt hoa văn lạ mắt, rồi thì cả những loại hoa quả kỳ dị- Tôi muốn làm ăn chân chính một chút.
Dù gì thì đám cướp biển chúng tôi cũng có thuyền, có thể đi tới những chỗ xa xôi để mua hàng quý hiếm về trao đổi và dù không làm cướp biển nữa thì nguồn hàng tích trữ khi đi cướp cũng như việc mua hàng từ các toán cướp khác đều dễ dàng, nên ông có thể xem như chúng tôi là một nguồn hàng dồi dào, khó kiếm.
- Hàng rất tốt!- Lã Xưởng kiểm tra hàng một hồi thì gật gù- Mi có thể mang được bao nhiêu hàng hóa thế này tới đây, giá trao đổi thế nào?
- Ồ, có lẽ ông hiểu nhầm chỗ nào đó thì phải?
- Hử?
- Ông đâu phải đối tác làm ăn với bọn này chứ?- Ebisu cười nhạt- Ông bạn làm ăn Dharam Po của ông do bọn tôi tự tay xử lý, nên làm ăn với ông thì bọn này xin kiếu! Nhé!
Bị nói thẳng vào mặt một việc như thế, Lã Xưởng giận tím mặt lại, nhưng biết làm sao được bây giờ, tên cướp biển này nhìn như đang chọc giận lão, thực ra lại là uy hiếp lão đó.
Vụ Dharam Po này mà lộ ra, nhất là với Hoàng Anh Kiệt là lão mất ăn mất ngủ mất.
- Mi muốn làm ăn với ai?
- Ông thật là kém thông minh đó Lã Xưởng, thảo nào ra một đòn ngu xuẩn thế.
Tôi đã tới Phố Đêm này, thì còn định tìm ai để hợp tác nữa.
- Mi điên sao, vị đó là quan lại, mi là cướp biển.
- Tôi từng nghe câu ca dao mà dân Bách Việt các ông truyền tai nhau: Con ơi nhớ lấy câu này, cướp đêm là giặc cướp ngày là quan.
Tôi và ông ta coi như đồng nghiệp đó!- Ebisu cười ha hả, nói giỡn mấy câu, thế rồi đột nhiên nghiêm sắc mặt lại nhìn Lã Xưởng- Cơ bản chuyện tôi cần nhờ ông là vậy, làm giúp nhé!
Nhìn Ebisu như này là Lã Xưởng biết hắn đuổi ông ta đi rồi.
Lã Xưởng hít một hơi, đứng dậy đi ra ngoài.
Tất nhiên, Lã Xưởng sẽ không ào ào đi tìm Phú Tăng An ngay, vì như thế sẽ phải trả lời câu hỏi tại sao hắn và Ebisu quen biết.
Ngẫm qua ngẫm lại một hồi, Lã Xưởng nghĩ ra một cách.
Hắn tới tìm cha con Thái Chí Phú.
Lấy lý do phát hiện tên khách sộp tới mua hàng với mình, Lã Xưởng bảo Thái Chí Phú cử thêm người ra tiếp đón, moi thêm tiền.
Dù gì, cả hai cũng đang cùng phụng sự chung một người, lại có chung kẻ thù là Hoàng Anh Kiệt và làng Hồng Bàng, nên vẫn đôi lúc giúp nhau, Thái Chí Phú không quá ngờ vực gì.
Đích thân lão mang các em này tới chỗ Ebisu, rồi mắc nối hai bên với nhau.
Lão nói riêng với Ebisu rằng, lão tuy cũng có chút quen biết Phú Tăng An, nhưng muốn được bàn việc với vị này, tốt nhất là qua Thái Chí Phú là hay hơn cả, bởi Thái Chí Phú từng là kẻ biết đâm chém mà lấy giang sơn, máu liều cao, chắc chắn là đối tượng hợp lý để mở lời trước.
Lão thì sẽ kiếm mọi bề thúc đẩy vụ làm ăn này.
Ebisu ngẫm nghĩ một hồi, cũng đồng ý.
Bề nào họ cũng lắm thời gian.
Ebisu tiếp xúc với cha con Thái Chí Phú vài lần, đôi lúc nhờ họ tiêu thụ dùm những đồ vật có được từ hồi làm cướp biển, hai người này nhìn qua, biết là đồ không sạch, nhưng đâu ai chê tiền bẩn.
Có ô dù thần thế của Phú Tăng An, họ Thái cứ chấp nhận nhận hàng, chỉ xin chút công đổi tiền.
Được hơn ba tháng Ebisu chính thức lộ mặt, thể hiện quan điểm muốn làm ăn lâu dài, như cách đã nói với Lã Xưởng, song nhã nhặn hơn, vì hai bên cũng không có vấn đề riêng nào.
Đúng như Lã Xưởng nghĩ, cha con Thái Chí Phú không lo lắng gì cả, đi đề xuất với Phú Tăng An ngay.
Tới nay Phố Đêm của quận trị An Lạc đang không ngừng phát triển, mang lại