- Cha, hiện tại bọn dân man đang liên tục cầu xin chúng ta cho chúng tiếp cận cây giống!- Vương Vĩnh đi đi lại lại trong nhà, giọng điệu vô cùng kích động.
Mấy hôm nay, những tên tộc trưởng người man trên Trấn Nam Bàn tới gặp riêng hắn hoặc bọn ngũ bách quân giáo úy khác để tìm cách xin được trồng mía.
Đường thì dân trên này không ham lắm, nhưng rượu thì chẳng ai có thể chê được, nhất là rượu mía mà họ được nếm.
Nó thơm, ngon và chẳng cần pha với các loại là cũng đủ để khiến họ thích thú.
Quan trọng nhất là làm rượu từ mía thì không tốn gạo, không lo nạn đói.
- Hừ, con Hồng thật đúng là có tài.- Dương Quốc Lộ cười khà khà, nhân tiện cầm một cái ly rót rượu ra uống.
Đây cũng là rượu mía, thuộc lô hàng đầu tiên ủ ra.
Dù là rượu mới, nhưng uống rất được.
Mỗi ngày, Dương Quốc Lộ đều uống một chút cho bõ những ngày trước đây không được dùng rượu.
Dù có là quan lại cầm quân đi chăng nữa, tiền lương lẫn tiền lậu không đủ để uống rượu gạo tại vùng đất xa xôi này.
- Dạ!- Vương Vĩnh nói theo, nhưng ánh mắt lại lóe lên vẻ không cam lòng.
Thực sự những lời này Vương Vĩnh đã nghe liên tục vài hôm rồi.
Hắn không ngờ vợ mình lại có thể làm được một mặt hàng được săn lùng tới vậy, nếu sớm biết hắn nhất định đi theo cô ta, dây máu ăn phần, chứ không thèm ở lại đây, thò thụt từng hòa từng cắc nhỏ.
Đã thế, như để sát thêm muối vào vết thương lòng Vương Vĩnh, mấy hôm nay, ai tới tìm gã cũng là để nhờ gã nói với Hồng cho họ được làm ăn cùng.
Và lần nào cũng vậy, chúng hết lời khen ngợi Dương Ánh Hồng.
Là một người đàn ông mà phải nhờ tiếng vợ mới được người ta tìm tới, Vương Vĩnh đâu thấy dễ chịu gì.
- Này Vĩnh, sao ta hỏi nãy giờ mà con không trả lời gì vậy?
- Dạ, tại con cũng đang có chuyện mải nghĩ thôi! Cha hỏi điều gì ạ?
- Ta hỏi bao giờ vợ con về đây để mà bàn việc cùng đám người kia hợp tác.
Bọn man chết tiệt, giờ thì ngoan như cún.
- Dạ vâng, có tí lợi như này bọn nó sao dám không nghe.
Mà vợ con có lẽ phải ít lâu nữa mới về được, cô ấy đang kiểm tra mấy mẻ rượu mới, đảm bảo người nấu rượu làm đúng quy chuẩn gì đó thì phải.
Hay là cha cứ tiếp xúc qua đám người kia trước...
- Bậy nào, chuyện này cái Hồng nó mới là người quyết, bảo người ta như thế!
- Dạ vâng!
Vương Vĩnh cố giữ vẻ tươi cười, nhưng khi về phòng riêng, liền giận tới quang hết sổ sách các thứ xuống đất.
Lão già khốn kiếp không cho người con rể này chút quyền nào.
Ừ, vụ làm ăn này vợ hắn làm hết, nhưng là chồng, hắn cũng phải có quyền gì đó chứ.
- Giáo úy, vợ ngài quay về!- Một tên lính chạy tới trước cửa phòng của Vương Vĩnh, gọi vọng vào.
Nghe tin vợ về lại cộng thêm việc cơn giận đã phát tiết phần nào, Vương Vĩnh nhanh chóng chỉnh trang quần áo và thái độ, đi ra đón vợ.
Dù sao, hắn cũng là kẻ giống như đi ở rể, là chó chui gầm chạn, tỏ thái độ là tối kỵ.
Ngày xưa cha hắn với Dương Quốc Lộ là bạn, một lần đi thu thuế, bị dân phản kháng đánh trả, vì cứu Dương Quốc Lộ mà cha hắn bị thương nặng, không thể cứu chữa rồi chết.
Cha hắn chết, người chú lên thay cha kiểm soát gia tộc, liền tìm cách làm khó mẹ góa con côi.
Thấy tội nghiệp hắn, cũng như muốn giúp con bạn thân, trả ơn cứu mạng, Dương Quốc Lộ đã gả con gái cho Vương Vĩnh, lại gọi hắn tới sống cùng.
Việc này tuy là để giúp hắn, nhưng có nhiều việc chính Dương Quốc Lộ không biết được, đó là người vợ cả của Dương Quốc Lộ, mẹ của Dương Ánh Hồng luôn mong con lấy người nào có quyền thế một chút, chứ lấy Vương Vĩnh lại chả có gì, lắm lúc đay nghiến hắn về thân phận ở rể, khiến Vương Vĩnh từ lâu đã có mặc cảm.
Dương Ánh Hồng lần này về doanh trại thăm cha và chồng, phần vì đỡ nhớ, đã lâu chưa gặp họ, phần khác là để thông báo việc làm ăn để họ giúp đỡ.
Sắp tới việc cần tiếp xúc nhiều với dân man, cần cha và chồng phối hợp, lấy quân sự làm áp chế, khiến cô có tiếng nói hơn khi đàm phán.
- Con gái, đang có mấy việc cần thảo luận, không biết bao giờ con mới về, thế là con xuất hiện ngay, đúng là con gái ngoan của ta!- Dương Quốc Lộ mặt đỏ phừng phừng ra đón con gái.
- Bố à, rượu không nên uống nhiều quá, hại người lắm.- Hồng nhắc bố mình, rồi quay qua hỏi thăm chồng.
- Anh vẫn khỏe thôi.
Còn đang lo xem bao giờ em mới về.
Nói thật chứ, rất nhớ những món em nấu đó!
- Vậy hôm nay nhà mình cùng quây quần ăn vài món được không?
- Được quá đi chứ! Để anh chuẩn bị đồ cần làm.
Dù đã lâu không nấu nhiều món thế này, tay nghề Dương Ánh Hồng cũng không bị mất, chẳng mây mà những món nóng xốt được dọn ra, cả nhà ba người ăn uống vui vẻ.
- Hồng, rượu mía con làm rất ngon, bao giờ lấy cho bố mấy chum nữa đi.
- Không đâu, lấy cho bố để bố uống tới mang bệnh sao! Anh nhất định phải khuyên bố, thậm chí mạnh tay mà cản bố, không ông sẽ ốm ra đó.
Ốm là khổ đó.
- Sợ quái gì, chẳng phải con có mấy bài thuốc hả, buôn được rồi cho bố mấy cân bố uống khi bệnh.
- Thuốc thì thuốc, chẳng lẽ giữ sức bình thường không tốt hơn sao! Chồng, anh nhất định hứa với em, bảo bố giữ sức, uống ít rượu.
- Ừ! Anh sẽ khuyên bố! Em yên tâm.
À mà nói tới rượu thì nhớ, có mấy bộ tộc cử người tới đây gặp anh xin bàn chuyện hợp tác trồng mía đó.
Thứ rượu em làm đang khiến chúng thèm mê.
- Đó cũng là một việc khiến con muốn nhờ hai người giúp.
Sắp tới con muốn phổ biến việc trồng mía ở trên đây.
- Sao lại phổ biến việc trồng mía, cứ giữ chặt nguồn cho bản thân mình đi.
Ta có thể bán rượu và đường đi, coi như một nguồn thu nhập.
- Đất đai trên này không quá màu mỡ, người con có không quá nhiều, mà bản thân dân trên này đâu phải tá điền của ta, họ còn cần đi làm việc mưu sinh.
- Vậy thì lại tiện quá, cha cho cái lệnh là bọn nó phải nộp thêm một loại thuế, gọi là thuế mía.
Ta thu tha hồ.
- Cha có thể làm thì người khác cũng có thể làm!- Hồng vội nhắc nhở.
– Bất kể đường hay rượu mía, cũng không có gì quá đặc biệt