- Đại nhân, tổng cộng là 100 lạng bạc!- Trần Ngạn mắt sáng quắc, giọng vô cùng vui vẻ khi báo lại cho vị quan chủ khảo giá trị đống quà mà họ được đám tù trưởng người Thượng biếu xén.
Từ trước tới nay, mấy việc thị sát kiểu này có bao giờ kiếm được lợi nhiều như vậy đâu.
- Tốt, tốt!- Tống Đan Thần trầm ngâm một lúc mới trả lời.
Hiện giờ ông ta có được được bao nhiêu là tiền cũng không vui nổi.
Kế hoạch thay thế nhân sự gần như bị phá sản, đám dân Thượng nhất nhất đòi duy trì vị trí Học Phủ Trưởng của Vi Công Tín.
Tên Vi Công Tín này không phải kẻ có thể tiết lộ kế hoạch để hắn phụ việc, còn không tiết lộ ra, chừng nào hắn còn làm Học Phủ Trưởng thì đám gián điệp sẽ gần như khó hoạt động.
Trong lúc đi kiểm tra, Tống Đan Thần thấy rõ là Học Phủ hoạt động hết công suất, các thầy giáo làm việc cực kỳ chăm chỉ để làm hết lượng công việc đồ sộ mà Vi Công Tín vẽ ra.
Thế thì sao mà đi dò la tin tức được cơ chứ.
- Đại nhân, ngài thấy có thiếu sót gì chăng?- Chương Bá Quyền thẽ thọt hỏi
- Ta thì chỉ đang nghĩ không biết Vi Công Tín làm sao mà được yêu quý như vậy thôi.- Tống Đan Thần chống chế.
- Cái này cũng khó trách hắn, có người con rể tốt là một ưu thế!- Chương Bá Quyền cười, cả phái đoàn thị sát ai cũng biết rõ những việc Hoàng Anh Minh đã làm, mối quan hệ giữa Hoàng Anh Minh và Vi Thúy Liên.
Không có Hoàng Anh Minh, đừng hòng Học Phủ này phát triển sớm vậy, và Vi Công Tín cũng sẽ không được đám man rợ kia coi trọng.
Có lẽ sau chừng vài năm sống trên này, lão sẽ buồn bực mà chết.
- Đúng, có người con rể tương lai tốt cũng là ưu thế.- Tống Đan Thần lẩm bẩm câu này, chợt lão nghĩ ra cách khác.
Trên đường lên đây, lão có nghe qua tin tình báo, trong đó có nhắc tới cha con nhà họ Dương: Dương Quốc Lộ, Dương Ánh Hồng và Vương Vĩnh.
Theo những thông tin mật thám trên này truyền về, cha con nhà họ Dương lên đây ban đầu cũng chả có năng lực gì, cũng giống như bao viên quan khác, song giờ chúng giàu nứt đố đổ vách khi nhảy vào đầu tư kinh doanh mía đường và phụ phẩm.
Ông ta dặn hai vị phó quan đi tìm hiểu về Dương Quốc Lộ, Vương Vĩnh và Dương Ánh Hồng.
Có câu mạnh vì gạo bạo vì tiền, có tiền tài mới sai khiến được dân Thượng nghe lời.
Kế hoạch ban đầu khởi nguồn ở Học Phủ vì kinh tế Trấn Nam Bàn rất cô lập, khó can thiệp, vì vậy họ phải can thiệp trực tiếp vào chính trị, tạo cơ hội đào tạo một vài tên tay sai có cảm tình, khiến chúng quay về lãnh đạo các thế lực, sau này sẽ dẫn đường, hỗ trợ cánh quân được cử lên đây đánh dẹp.
Giờ thì thế lực của cha con nhà họ Dương cũng có tác dụng tương tự, nó đã làm ăn, giao du với tất cả các thế lực của Trấn Nam Bàn, tiền tài nó tạo ra có thể gây xáo trộn Trấn Nam Bàn, vận dụng khéo léo, tất có thể làm đám man rợ kia phải tuân phục nhanh hơn hẳn cách cũ.
- Đại nhân, chỉ sợ điều này không có hợp lẽ thường.
Chúng ta đến đây để thị sát Học Phủ, chứ còn quân phòng bị không hề thuộc nhiệm vụ của chúng ta.
- Các vị nói vậy thì thật là thất trách.
Hai người quên mất tại sao các học trò người man lại tìm tới Học Phủ ư, vì thầy Hoàng Anh Minh đã dùng lợi để phủ dụ chúng.
Điều này khiến việc chúng còn tới đây học, chịu giáo hóa hay không là bởi cái lợi mang lại.
Ba người nhà họ Dương đảm bảo nguồn lợi đó càng lâu thì Học Phủ ổn định càng lâu, phải không?
Tuy chưa có theo kịp mạch suy nghĩ của Tống Đan Thần, hai vị phó khảo cũng chẳng dại gì mà không phụ họa một phen để rồi mau mắn đi làm việc.
Một lúc sau, ra khỏi phòng rồi, Chương Bá Quyền như nghĩ thông, gọi ông bạn đồng nghiệp lại mà bàn.
- Tôi thấy như là đại nhân muốn moi thêm tiền từ cha con nhà họ Dương.- Chương Bá Quyền nói thẳng
- Moi thêm tiền?- Trần Ngạn nhíu mày
- Đúng! Chứ ông nghĩ xem tại sao ngài ấy lại muốn tìm hiểu công việc của đám binh sĩ kia.
Xưa nay, thủ đoạn quan Bách Việt bị quan Đại Hoa kiểm tra, không nặn tí máu ra đừng hòng giữ được chức.
Dù đại nhân không có phải cấp trên trực tiếp đi nữa, cũng vẫn là quan Đại Hoa.
- Không sai! Vậy giờ ta làm gì đây?
- Tất nhiên là đi trực tiếp nói thẳng với đám kia.
Chẳng lẽ chúng dám nói không sao.
Với tâm lý đó, hai người nhanh chóng đi tìm cha con nhà họ Dương, dặn dò trước một hồi.
Dù cảm thấy rất vô lý khi tự dưng bị đòi hỏi, trong khi đám quan này chủ trì về vụ thị sát Học Phủ, chả liên quan gì tới quân phòng vệ, cha con nhà họ Dương cũng đành bấm bụng chuẩn bị chút quà lễ đắt tiền.
Quả thực quan Bách Việt mà bị quan Đại Hoa hạch sách, thì đừng hòng mà toàn vẹn lui ra, ai nói Bách Việt mất nước.
Dương Quốc Lộ và Vương Vĩnh gọi Dương Ánh Hồng về bàn việc, phần nữa là vì tiền tài hầu như do cô sở hữu.
Biết chuyện Tống Đan Thần vòi vĩnh, Dương Ánh Hồng tuy bực bội, cũng đành cắn răng lấy ra một khoản.
Có điều, Dương Ánh Hồng vẫn cố nghĩ cách mất ít nhất có thể, quyết định nên làm một bữa tiệc, mời Tống Đan Thần tới, rồi đưa hai phần ba số cống phẩm trước, nếu Tống Đan Thần chịu thì tốt, đỡ một khoản, còn không chịu thì đành đưa nốt.
Thấy cũng hợp lý, cha và chồng cô lập tức nghe theo.
Vương Vĩnh thì cùng vợ chuẩn bị tiệc, trong khi Dương Quốc Lộ đích thân đi mời để tỏ lòng thành.
Tống Đan Thần thấy Dương Quốc Lộ tới tìm thì cũng bất ngờ, lão còn đang tính cách tiếp xúc với Vương Vĩnh ra sao thì đã được mời, sau đó nghe chuyện một hồi thì Tống Đan Thần hiểu mọi chuyện.
Đúng là giữ bí mật nhiều quá cũng không tốt, đám cấp dưới không hiểu mọi sự, làm lung tung hết cả.
May sao, lần này không cách quá xa mục tiêu của ông ta.
Tống Đan Thần đem theo hai tên phụ tá tới bữa tiệc, ăn no uống say, rồi vui vẻ nhận quà, không đòi hỏi thêm quà, khiến cha con nhà họ Dương mừng húm.
Tuy nhiên, Tống Đan Thần cũng ngỏ ý muốn gửi gắm một thằng cháu, có thể lên đây làm chức văn thư, đồng thời hỏi hai tay phó có người