Thân phận của những gián điệp vừa được khui ra, Kiệt chưa kịp quyết định rằng sẽ bắt hay trục xuất thì đã có biến động.
Mai Diễm mang tới cho Kiệt một thông tin liên quan tới Trấn Nam Bàn.
Một chị em Nữ Lưu thân thiết với Mai Diễm có chồng là thương nhân trên Phủ Thuận Hóa đột nhiên tới gặp bà ta.
Hai người vốn thân thiết, nên sau một hồi nói chuyện, người phụ nữ kia cũng thẳng thắn mà chia sẻ với Mai Diễm việc chồng mình đột nhiên không màng tất cả nguồn lợi đang thu được ở Trấn Nam Bàn mà bỏ về Phủ Thuận Hóa.
Ông ta rút về quá vội vàng, hàng hóa vừa bán cho đám người man rợ trên kia,đổi lấy kha khá rượu mía.
Nhưng vừa cầm hàng trong tay, ông ta liền bán ngay cho những thương nhân khác, chứ không đem về xuôi tiêu thụ.
Vì mua ở góc, bán cũng ở gốc, nên không được giá cao, tổn thất không hề nhỏ chút nào, liên tục bị người trong nhà và đối tác chất vấn, nhưng ông ta không nói lời nào, chấp nhận trả tiền bù lỗ cho người chất vấn, rồi chui vào chăn mà nằm, kêu bệnh.
Người ngoài không nói gì cũng không sao, đằng này đến vợ cũng không hé răng chút nào.
Điều này làm người làm vợ như bà rất bực mình, đành phải chia sẻ với người chị em là Mai Diễm cho đỡ cáu.
Mai Diễm nghe tới đây liền nhớ từng nghe Kiệt nói, rằng trên Trấn Nam Bàn chuẩn bị có biến loạn, nên hiểu ngay việc này là sao.
Chắc chắn vị thương nhân kia đã nghe được chút gì đó, nên đánh bài chuồn.
Việc ông ta giữ kín như bưng, tuyệt nhiên không nói cho ai biết, kể cả vợ, tất nhiên là vì không dám.
Như thế, tin này lại càng đáng tin cậy
- Phu nhân phân tích rất có lý, cũng rất cảnh giác, không bỏ sót chi tiết.- Kiệt gật gù.- Bây giờ, có lẽ Trấn Nam Bàn đã xảy ra chuyện rồi.
Ta phải chuẩn bị đối phó ngay.
Xin hỏi phu nhân, người thương nhân kia đã rút về được mấy ngày?
- Cũng phải được gần nửa tháng rồi!
- Gần nửa tháng rồi ư? Vậy thì khó đấy.
Xin phu nhân hãy chờ chút, tôi có việc phải tính?
- Cậu Kiệt, tình hình bây giờ vô cùng khẩn cấp, liệu có điều gì cần bàn bạc trước với chúng tôi, để Nữ Lưu chúng tôi có thể đi làm ngay không?
- Phu nhân đã nói vậy, Kiệt mới nhớ.
Người ta thường nói đả hổ thân huynh đệ, thượng trận phụ tử binh, làng Hồng Bàng và Nữ Lưu đứng trước loạn thế, nhất định phải đồng tâm đồng đức.
Xin hỏi phu nhân, liệu hai bên có thể tin cậy lẫn nhau?
- Cậu Kiệt, có việc gì khiến cậu cảm thấy Nữ Lưu không đáng tin sao?
- Xin phu nhân nghĩ kỹ lại, lúc trước hai bên không quen thuộc, tất nhiên cần có sự thăm dò lẫn nhau.
Nhưng giờ hai bên đã cùng nhau làm việc nhiều phen, Nữ Lưu hẳn cũng đã hiểu chúng tôi là người thế nào, sự thăm dò hẳn cũng nên dừng lại, phải không?
Mai Diễm nghe Kiệt nói vậy, ngầm hiểu rằng Kiệt đoán được việc bản thân có cài cắm gián điệp ở làng Hồng Bàng, và không thích điều này, muốn bà ta báo cho cậu biết được họ là ai, để rồi vô hiệu hóa bọn họ.
Nhưng, từ bỏ những gián điệp đó, thực sự rất không cam lòng.
Vị trí của họ trong làng Hồng Bàng giờ rất cao, có thể phần nào ảnh hưởng tới quyết sách của làng Hồng Bàng với Nữ Lưu, khiến họ chiếm lợi ích khi hợp tác.
Đã thế, khi thân phận các gián điệp cùng quá trình thâm nhập vào làng Hồng Bàng mà lộ ra, chắc gì làng Hồng Bàng còn giữ được sự thoải mái.
Đặc biệt là Trịnh Thị Ngọc, thân phận của cô ta hiện tại rất đặc biệt.
Chi bằng cứ giả như không biết thì hơn, rồi bảo những người gián điệp kia không làm gì nữa, thế là đẹp.
Mai Diễm kiên trì giả ngu, không đả động gì tới các gián điệp, Kiệt cũng không nói gì.
Cậu đoán rằng rất có thể bà ta muốn xử lý nguội, không làm mọi thứ bung bét lên.
Bên làng Hồng Bàng giờ đang cần tin tức, cũng chẳng nên làm loạn nữa.
Hai người ăn ý không hề nói tới việc này.
Kiệt về làng, liền gọi Tâm tới hỏi chuyện trên Trấn Nam Bàn.
Hiện tại làng Hồng Bàng đang có nhiều cơ sở kinh doanh ở trên Trấn Nam Bàn, có nhiều con em vẫn ở trên đó.
Hồi trước, dưới sự sắp xếp của Lương Khánh Thành, làng Hồng Bàng có một mớ lương thực giá rẻ để mang lên trên Trấn Nam Bàn bán.
Lúc đó, không có chút thông tin nào về trận đại loạn sắp xảy ra này, làng Hồng Bàng đầu tư kha khá nhân lực vật lực để mở thêm một đại lý trên Trấn Nam Bàn.
Sau này biết việc Trấn Nam Bàn sắp xảy ra chuyện thì cũng đã đầu tư kha khá, nếu rút ngay sẽ lỗ nặng, những người có tham gia bỏ tiền kinh doanh chỗ đó trù trừ không quyết, tranh cãi không thôi.
Cũng vì thiết hụt hệ thống tình báo, Kiệt cũng chưa thể dự tính được thời điểm chiến trận nổ ra, khó lòng thực hiện rút người kịp thời.
Hiện tại nghe tin Mai Diễm mang tới, Kiệt
- Trên Trấn Nam Bàn có tin gì báo về không?- Kiệt gọi Nhung lại hỏi.
Do là người phụ trách việc quản lý kinh doanh nói chung, việc trên Trấn Nam Bàn cũng phần nào thuộc thẩm quyền của cô.
- Trên Trấn Nam Bàn đường đi xa xôi, khó nhọc, không dễ lập đường liên lạc, nên cứ 60 ngày mới có tin.- Nhung trả lời ngay.
Nguyên nhân 60 ngày phải gửi thư xuống làng một lần là vì phải báo cáo thu chi, báo cáo lượng hàng nào tiêu thụ mạnh, cần vận chuyển lên, rồi thì do hay buôn bán với dân Thượng, thường là hàng đổi hàng, nên phải báo lại những hàng hóa đã trao đổi để chuẩn bị lượng xe bò vận chuyển cần đi lên đó đem hàng về bán.
- Vậy bây giờ có tin gì không?
- Để em đi hỏi! Nhưng có việc gì sao?
- Nữ Lưu vừa báo tin khẩn, hiện tại có một thương nhân đã bán tháo hàng hóa mà rút đi về Phủ Thuận Hóa.
- Không lẽ nào...
Nhung nghe thế là hiểu ngay, lập tức đi tìm người phụ trách việc với cửa tiệm ở Trấn Nam Bàn.
Tới lúc này mới biết rằng đã 75 ngày rồi chưa có thư gửi xuống, mà bình thường 2 tháng- tức 60 ngày là phải có thư gửi xuống, kể cả trừ hao việc đi lại thì ngày thứ 70 là có thư rồi.
- Anh Kiệt...- Mặt của Nhung tái đi.
- Vừa khớp với thời gian mà lão thương nhân kia bắt đầu chạy khỏi Trấn Nam Bàn.
Đi triệu tập một cuộc họp ngay.
Vừa vào cuộc họp, nghe xong mọi chuyện, các đại biểu đã ồn ào lên.
Người thì lo lắng, người thì sợ hãi, kẻ mất bình tình.
Rất nhiều người làm công việc trên kia là con em trong nhà họ, không thì cũng có quan hệ thân thiết, nên họ không giữ nổi sự tỉnh táo.
- Các vị, tình hình lúc này tuy có nguy hiểm, nhưng không phải không phải là cùng đường.
Anh trai tôi, Hoàng Anh Minh ở trên kia cũng có chút chuẩn bị, nếu có biến xảy ra, anh ấy nhất định đi tới cùng với người trong làng hội họp.
- Cậu Minh đã có chuẩn bị thật ư?
- Ông ngu hả, cậu Kiệt đã nói cho cả làng biết việc Trấn Nam Bàn sắp loạn, lẽ nào không nói cho anh mình.
- Đúng