- Ta đề nghị gấp rút hành quân và đột phá vòng vây.
Đối phương chỉ có 6000 người, chúng ta có quân lực tương đương, thậm chí nếu như tận dụng hết nhân lực, thì còn vượt trội, ta lấy sức mạnh đánh vọt qua chúng, đi vào Châu Bắc Bình là an toàn.- Dương Quốc Lộ lập tức đề xuất.
- Chúng chỉ có 6000 người, nhưng dám công đánh châu Bắc Bình, chỉ sợ đã có chuẩn bị đầy đủ, vũ khí, khí giới rồi thì voi chiến, đều đủ sức đánh kiềm chân chúng ta.
Đừng quên còn có 10.000 người nữa đang tới từng đợt.
Một khi quân ta không thể sớm giải quyết trước mặt, sau lưng sẽ bị bao vây.
Hai gọng kềm đó kẹp vào sẽ khiến ta như cá nằm trên thớt.- Hoàng Anh Minh phân tích
- Thế ý mi là gì, ngồi đây đợi sao? Tiến lên nhanh thì còn có thể phá vây, ngồi ở đây chính là đợi chết.
Nếu quân địch đang tới phát hiện ra, chúng chẳng gọi bọn đang ở trước tới vây ta lại, cũng là hai mặt thụ địch thôi.
- Tôi chưa hề nói rằng mình phản đối ý kiến của ngài, chỉ muốn ngài phải bình tĩnh, không quá vội vàng khi nghĩ tới việc thoát khỏi đây thôi.
Dù ngài sợ hãi hay hưng phấn mà vội vàng hành động, sẽ gây ra nhiều nguy hiểm hơn.
Nghe Minh nói thế, Dương Quốc Lộ sa sầm mặt, bị thằng trẻ ranh nói mình nhát thì còn gì nhục hơn, lão định nhảy dựng lên thì Đan Quốc Hùng đã đứng ra nói đỡ cho cả hai, hạ nhiệt câu chuyện.
- Thực ra kế hoạch của tướng quân Dương Quốc Lộ không sai, cậu Minh lo lắng cũng đúng.
Theo ý tôi, ta nên nhìn nhận 2 chiều.
Thứ nhất, phương án vẫn là đi khỏi Trấn Nam Bàn, càng sớm càng tốt.
Thứ hai, ta bàn bạc thật cẩn trọng, tôi có chút kiến thức nhỏ, mọi người nghe qua xem thế nào đã.
Dương Quốc Lộ cũng phần nào tỉnh táo và nhận ra sách lược lao thẳng tới đúng là ngu thật, lão ngồi lại, rồi cùng cả bọn bàn bạc.
Để dễ thảo luận, Đan Quốc Hùng chủ động vẽ ra một sơ đồ giản lược về hệ thống bố phòng khu vực giữa Nam Bàn và các vùng đất miền xuôi trên cát, với các tuyến đường chính, trạm canh gác, những vị trí hiểm trở,…
- Hừm, mi khiến ta bất ngờ đấy, mọi thứ đều đúng cái chúng ta cần.- Dương Quốc Lộ nhìn vào sơ đồ, vỗ vai khen ngợi Hùng liền tục, còn Minh thì lại có sự nghi ngờ, một người làm công tác sổ sách lại chú ý nhiều tới bố phòng quân sự như vậy là sao đây.
Minh giữ kín sự ngờ vực, quay qua bàn việc trước mắt.
Theo đó, đường đi từ Nam Bàn xuống miền xuôi có 3 đường chính.
Con đường thứ nhất là men theo dãy núi Tiểu Tượng- trên một núi trọc có tảng đá lớn trông như con voi, con đường này đi qua nhiều đồi núi chập trùng, cực kỳ khó đi, đường này sẽ đi tới tận đất Thuận Hóa.
Đường thứ hai là đường quan đạo, đường này được làm nhiều, khá dễ đi, đi xuống Châu Bắc Bình.
Còn đường thứ ba là men theo sông Bôn, một con sông nhỏ ngoằn ngoèo chảy từ trên Nam Bàn xuống Châu Tây Bình.
- Bỏ qua phương án thứ hai thôi!- Minh nói
- Cái gì chứ?
- Đại nhân Dương Quốc Lộ, ngài có thấy không, con đường này thuận tiện để di chuyển với nhân lực đông đảo, nhưng ngược lại cũng có nguy cơ gặp phải địch nhiều, vì chúng phải phòng quân miền xuôi tấn công lên với số lượng lớn.
- Chẳng phải tin tức nói rằng bọn chúng đang đánh xuống Bắc Bình sao.
Bọn này thích thú việc cướp bóc, ta nghĩ rằng chúng đang tranh nhau đánh phá các làng mạc bên dưới, thậm chí muốn tràn vào khu mỏ vàng ở Bắc Bình để cướp phá.
Các người hẳn đã nghe việc cả vạn quân đang tới chứ, chắc chắn là hè nhau đi cướp, ai cũng sợ mất phần.
Như thế con đường đó sẽ rộng rãi để ta đi.
- Ngài không biết rồi, khi tôi đi lên, tướng trấn giữ Đồn Thượng Bàn- đồn lũy che chắn giữ Nam Bàn với Bắc Bình đã đổi thành Hà Văn Huy.
Ông ta là một kẻ có tài cầm quân đến từ đất Thanh Ái, lại còn có tới 300 thân binh đi cùng.
- Hà Văn Huy!- Vi Công Tín nghe tới cái tên này lập tức nhíu mày
- Cha vợ biết người này sao?
- Tên này là một võ tướng nổi tiếng ở đất Thanh Ái, hắn từng cầm quân đi dẹp nhiều cuộc nổi loạn ở miền núi, kinh nghiệm chiến đấu phong phú vô cùng.
Quan trọng nhất, hắn là viên tướng có tài công thủ khá toàn diện.
Ta đã từng nghe qua chiến công của tên Hà Văn Huy, dùng 1000 quân và 5000 hương binh đánh chặn 2 vạn người miền núi ở Thanh Ái.
Hà Văn Huy dùng hương binh tạo hàng phòng ngự, dẫn quan chính quy luồn rừng đánh phá phía sau, phá hậu cần, quấy rối hậu phương, ép đối phương phải chia binh ra phòng ngự các hướng, từ đó giảm áp lực cho hương binh.
Với phương thức này, Hà Văn Huy đã kiềm chân được kẻ địch tới khi quân chính quy lên.
- Nếu vậy, ta cũng sẽ phải tính tới việc Hà Văn Huy bổn cũ soạn lại, kiềm chế quân Nam Bàn theo cách đó.
Quân Nam Bàn phòng Hà Văn Huy, cũng sẽ phòng ngự chặt cả phía sau, tức là ta tiến lên là không còn hiệu quả nữa!- Minh chốt phát cuối
- Nếu vậy sao không hội binh với Hà Văn Huy, hai mặt giáp kích!.
Xin ủng hộ chúng tôi tại _ TRUMtruy eИ.
VN _
- Hai mặt giáp kích nói thì dễ, nhưng khó ở chỗ, làm sao tìm được đối phương để bắt liên lạc.
Ngài nghĩ nếu Hà Văn Huy dễ bị tìm ra, quân địch chả tìm ông ta rồi, họ còn gấp hơn ta ấy chứ!- Minh gạt đi- Rồi còn giáp kích, chúng ta có nhiều người Thượng đi theo, đối phương nhìn vào sợ rằng là ngờ vực, khó tin tưởng.
Nếu hợp kích thất bại, ta sẽ còn nguy hơn.
- Thôi được rồi, thôi được rồi.- Sau cùng, Dương Quốc Lộ cũng từ bỏ
Hai con đường còn lại, cũng có khó khăn và thuận lợi nhất nhất định.
Đầu tiên là đường đi tới Thuận Hóa, tuy khó đi nhưng bù lại cũng không sợ gặp nhiều kẻ địch từ đầu, vì địch chả lý gì đóng quân đông ở đây, chỉ cần một vài trạm gác phòng quân miền xuôi phản công lên thôi.
Nhiều người bàn có thể đi đường này.
- Ta thấy đi đường nhỏ là an toàn nhất, chúng ta sử dụng lực lượng tấn công diệt các trại, không cho chúng truyền tin là ổn.
Quân địch ở đó ít nhất.- Một vài người đề xuất
- Ta lại thấy không ổn!- Lúc này, đại biểu làng Hồng Bàng phản đối- Đường núi chập trùng khó đi không nói, chỉ là, đường này đã có ai đi qua hay chưa.
Đường núi đan xen, trập trùng, nhiều lúc phải đi vòng, liệu có thể bị lạc không.
Đừng quên ta không có nơi bổ sung lương thực, lúc đó nếu đi lạc quá xa thì có nguy cơ nạn đói.
- Vậy thì lo gì, núi rừng đầy thú hoang.
- Nhiều thú hoang thì cũng nhiều bộ lạc khác nữa.
Có thể xảy ra xung đột, rồi quân địch có thể truy đuổi phía sau nếu biết tới chúng ta.
- Hừ, cần thiết thì phải liều.
- Vẫn còn con đường cuối, nghe qua đã! So bó đũa chọn cột cờ.
Con đường thứ ba, con sông này được các thương nhân dùng để vận chuyển gỗ, đi khá vòng vèo, phải ngược lên phía tây, đi vào sâu đất Nam Bàn.
Vì là đường vận chuyển gỗ, nên đường này vòng qua vùng đất của vài thủ lĩnh lớn như rừng Paki của A Nuế và thác Ka Gùng của Y Jut Hinh, đặc biệt là có bộ lạc của tên A Trang trấn giữ, hắn hay buôn bán với châu Tây Bình đó...
- Thế là cả 3 con đường đều vứt luôn rồi còn gì?- Một người than thở, đường này lại đi qua 3 thế lực lớn, coi như vứt
- Chưa hẳn!- Minh lên tiếng, mọi người cùng nhìn vào, đợi xem Minh có ý kiến gì.
- Đừng nói mi định chọn con đường thứ 3 đấy.
Minh không nói gì, mà cho hỏi xem các thương nhân có ai biết đường đi chính xác không.
Mọi người tuy khó hiểu, nhưng cũng chưa vội cản trở, các thương nhân từng đi buôn gỗ đứng ra, mô tả tuyến đường.
Minh hỏi sâu thêm về các thế lực kia, quan hệ buôn bán,...
- Cậu Minh, không lẽ cậu định dùng tuyến đường thứ 3 này.
- Tôi thấy di tuyến đường này có phần khả thi nhất.
Tất nhiên, tôi nêu ra ý kiến, mọi người phản bác hay đóng góp nhiệt tình chút, có thế mới giúp ý kiến của tôi hoàn thiện, tránh mọi sai lầm.
Còn nếu nó