- Cũng không trách nổi anh, người ta dự mưu cẩn thận thế cơ mà.
Với cả, em tin rằng, cũng rất nhiều người khác góp lời, phải không?- Kiệt nghe xong toàn bộ câu chuyện từ chỗ Minh, cũng chỉ cười cho qua chuyện, sau đó hỏi vào việc chính.
Minh không phải hạng vì sắc đẹp mà mụ mị, ắt có nhiều lý do mà anh trai cậu lựa chọn ở lại.
Minh gật đầu, Dương Quốc Lộ, Đan Quốc Hùng thuyết phục được từ các thương nhân, các Thái Học Sinh lẫn cả nhiều người của làng Hồng Bàng việc trụ lại trên này.
Cơ bản thì theo họ, Nam Bàn nhất định sẽ được bình định, ai bỏ nhiều công vào quá trình ấy, sẽ được đền bù xứng đáng.
Ba người phụ trách thương đoàn Hồng Bàng là: Trần Văn Lập, Đào Văn Khắc, Lương Văn Vâm cũng thấy thế, cho nên Minh quyết định ở lại.
- Đám người đó quả là hợp với vị trí này!- Kiệt nhún vai, có nguy ắt có cơ, thương nhân phải nhận thấy cơ hội trong nguy hiểm và lao vào.
- Anh Kiệt!- Thằng Tài hét toáng lên, rồi đi vào phòng nơi hai ông anh đang ở.
Nó giờ trông đen đi nhiều, song người lại to cao hơn, rắn rỏi hơn, đôi mắt như của con chim ưng, ngang lưng giắt một con dao găm nhỏ.
Nó đi khá nhanh, nhưng không chạy, nơi đây là quân doanh, không được chạy.
- Thằng ranh, lên đây mấy hôm mà trông khá quá nhỉ?
- Hừ, em giờ là đội trưởng đội trinh sát rồi đấy nhá.
- Mẹ mà biết chắc lăn ra ngất mất!
Văn Nguyệt Nga đưa Tài lên đây theo học Vi Công Tín hòng hướng con trai theo nghiệp tiến sĩ, ai dè lên chưa lâu thì loạn, thế là Tài được theo nghiệp binh đao luôn.
Mà quá trình đi trinh sát, nó cũng được thực tập đủ đống kiến thức Kiệt dạy: võ nghệ, sinh tồn, toán học,...
- Em vẫn học văn hóa đàng hoàng mà!- Tài nhún vai, Vi Công Tín vẫn dạy nó mỗi khi cả hai đủ rảnh, theo như sự nhờ vả của Minh.
- Hừm, một vị chỉ huy mà mù chữ thì làm sao đủ văn hóa làm chỉ huy!- Kiệt gật gù
- Anh Minh, hệ thống phòng thủ em đã xem quá, tương đối tốt, đủ để chống lại một đạo quân lớn.
Nhưng hệ thống pháo binh thì sơ sài quá, mấy cái Phích Lịch Xa vớ vẩn đó mà anh vẫn dùng sao? Mấy người thợ em đưa lên hỗ trợ thực sự không chịu cố gắng gì hết!- Kiệt tặc lưỡi, thứ xe bắn đá mà Minh làm ở đây, chủ yếu là loại dùng lực kéo con người để khiến một đầu hạ xuống, bắn viên đá ở đầu còn lại đi, hao sức người vô cùng.
- Họ cũng muốn chế loại có đầu nặng và hệ thống ròng rọc, nhưng lúc Dương Quốc Lộ dẫn quân đi về xuôi xin cứu viện thì gấp quá, bọn anh buộc phải làm cho nhanh, đảm bảo đủ năng lực tự vệ.
Minh giải thích, máy bắn đá kiểu tận dụng quả nặng lớn, hệ thống ròng rọc để kéo đầu bắn đá xuống, nâng quả nặng lên cao, rồi thả ra thì quả nặng lao xuống, bẩy đầu đặt đạn đá lên, ném viên đá về phía địch quá cồng kềnh, tốn thời gian, làm một cái máy đó thì bằng làm vài cái máy bắn đá đơn giản.
Mà hiệu quả thì hàng loạt viên đá vừa vừa lao xuống đầu, có lẽ còn đáng sợ hơn một tảng đá bay vèo cái rồi vài phút nữa mới bay tiếp.
Minh chưa bao giờ sử dụng máy bắn đá, nhưng thực tế chiến trường dạy cậu ta rằng bắn tên nhanh thì tốt hơn cố bắn chính xác, và Minh suy ra rằng chẳng thà bắn nhiều đá hơn bắn mấy viên lớn mà nạp lâu.
- Tại sao ở dưới chỗ kia lại thiết lập chợ để người ta tấp nập qua lại.
Chỗ đó có thể thành một nơi để địch đánh vào?- Lý Tuấn vừa cùng bên Tây Bình thị sát, quay về liền hỏi han.
- Cũng không còn cách nào khác, chúng tôi không được cung cấp lương thảo, cũng không thể để lính chịu đói mà đánh trận, nên phải mở chợ ra để trao đổi ít đồ lấy lương thực nuôi quân.
- Mấy ông thì có đồ gì mà trao đổi chứ hả?
- Đầu tiên thì bọn tôi lấy chiến lợi phẩm ra đổi.
Sau đó thì là các loại hàng hóa thủ công.
Nói không ngoa, các loại hàng kỹ thuật của làng Hồng Bàng chính là thứ dân Nam Bàn cực kỳ ưu thích.- Minh nói đầy tự hào, rồi dẫn cả bọn đi xem, những thứ như bơm nước chạy bằng sức gió, ròng rọc để kéo đồ nặng, các loại máy xay xát,...!đều được dân Thượng hỏi thăm, mua bán nhiệt tình.
Truyện Đam Mỹ
- Giờ mà vẫn còn người tới mua hả?
- Hàng này có thể bán trao tay.
Dân Thượng mua đem đi nơi khác bán.
Hàng tốt ai cũng muốn mua.
Mà thế càng hay, không thế lấy đâu ra quân lương nuôi anh em.
Đám Lý Tuấn và bên Tây Bình nghe xong cũng phải gãi đầu gãi tai, họ cũng từng đánh giặc, nhưng phải tự cung tự cấp thì chưa bao giờ.
Bên Tây Bình sau khảo sát, cảm thấy hệ thống phòng ngự nơi đây chắc chắn, có thể phòng ngự từ xa, cho nên đề đạt rằng sẽ viện trợ quân và lương lên đây, cốt giữ điểm này để phòng quân Thượng đánh xuống.
- Các vị, phòng ngự bị động như vậy vô cùng nguy hiểm.
Kẻ thù đánh lúc nào ta không biết, quân sĩ sẽ lơi lỏng chuẩn bị! Có câu nhất cổ tác khí, nếu không nhân lúc tinh thần còn hăng hái mà đi, thì khi ngồi xuống nghỉ, muốn đi tiếp rất khó.- Minh không tán thành.
Đợi quân địch tập trung lực lượng tới đánh, chúng sẽ có lực lượng cực kỳ đông đảo.
Dân Thượng quanh đây khi đó có thể trở mặt thành thù, tiếp tay cho quân địch.
Ngược lại, nếu chủ động tấn công ngay, họ có thể kiểm soát tình thế dễ dàng, tệ nhất cũng có thể nhanh chóng hủy diệt các làng mạc xung quanh, tạo một vùng không có lương thực và nhân lực phục vụ tại chỗ cho địch dùng, từ đó đánh lâu dài.
Còn trường hợp tốt nhất, chính là biến thành một mũi tấn công, chia áp lực ra với Bắc Bình, làm quân địch hai đầu bị đánh, phải phân tâm và từ từ tan rã.
Hội Lý Tuấn đồng ý với ý tưởng của Minh, còn bên Tây Bình khá do dự, xin về hỏi ý kiến thượng quan.
- Họ sẽ không đồng ý xuất quân theo ý chúng ta đâu!- Kiệt nói thẳng sau khi viên tiên phong đó đi khỏi.
- Sao chắc chắn vậy!- Trần Hựu Nhân tò mò
- Làm quan, quan trọng nhất là phải ổn, không cầu có đại công, chỉ cầu không mắc đại tội.
Cho quân lên đây, thắng thì công phải chia với nhiều