Khi biết tin, Mala cũng phải suy tư một lúc, đáng lẽ lúc này chúng phải co cụm phòng ngự chứ nhỉ.
Hay là thực sự chúng nó có viện quân sẽ lên nên không sợ.
Thế nhưng lúc này tên đã lên dây rồi, hắn mà dừng hành động gây chiến thì việc quân miền xuôi có viện quân, liên quân Chiêm- Thượng sợ hãi sẽ lan ra, và có thể có biến.
Mala quyết tâm liều, trước mặt các tướng sĩ cũng như đám Dơ Chăm Duân, Mala liền nói rằng quân miền xuôi thực chất đang yếu nên phải giả vờ mạnh, cố tình dọa ta.
Nếu đánh nữa, chúng nhất định chột dạ, lui binh.
Hơn nữa chúng đang chia binh ra cứu viện các làng, mà chia mỏng quân ra thì khác gì mỡ dâng miệng mèo cho đám bọn họ.
Cứ việc đánh tỉa từng phần.
Thấy Mala nói chắc như đinh đóng cột, mọi người cũng hơi tin tưởng.
Liên quân triển khai quân đội ra từng nhóm nhỏ khoảng vài trăm người, đánh phá các làng, dụ quân miền xuôi tới cứu viện, rồi đưa thêm quân tới bao vây thật chặt, ngày đêm công phá để diệt gọn lực lượng ứng cứu.
Tiêu biểu là ở ngôi làng mà PLư hiện đang đóng giữ.
Quân Chiêm- Thượng cho người vây chặt, đe dọa diệt làng.
Khi biết thân phận PLư, liên quân càng quyết tâm đánh phá ngôi làng này, bởi PLư là một tên phản đồ.
Hắn là người Thượng, giờ lại theo quân miền xuôi, làm một viên tiểu tướng.
Đi lính cho người xuôi đánh người Thượng đã đáng giận, nay lại còn làm tướng, tay hắn đã dính biết bao nhiêu máu của dân Thượng.
- PLư, mi vốn là người trên này, vậy mà dám theo người xuôi chống lại chúng ta.
Tội này là phải dùng dao sắc mà xử, lại đem xác ra đồng cho diều tha quạ mổ.
Nếuk hôn hồn mà hàng, còn có con đường sống, còn không nhất định phải chết.
- Đừng có nói mấy lời vô nghĩa, ông mày ở đây, dám tới đánh vào thì tới, không thì biến đi.- PLư từ trong nói vọng ra.
PLư vì sao phải thành tướng dưới trướng Minh ư, đều là vì người Thượng ép hắn.
Khi nạn đói xảy ra, người Thượng đánh người xuôi đã đành, còn cướp bóc lẫn nhau, PLư phải đem người nhà chạy nạn, rồi được Minh thu nhận.
Không có Minh, hắn và người nhà đã chết.
Minh đối với hắn có ơn tái tạo, lại truyền dạy võ nghệ, cho làm tướng lĩnh, cái ơn đó chỉ có gan óc lầy đất mới trả được hết thôi.
PLư kiên quyết tử thủ, quân Chiêm- Thượng vây bên ngoài quyết giết gà dọa khỉ, đánh tan ngôi làng này để bắt giết PLư.
Với quân số áp đảo, chúng đánh suốt một ngày.
Có những lúc tưởng như phá được hàng phòng ngự để vào làng vậy.
Còn may, lúc tưởng như sắp tèo, có quân cứu viện tới.
Có 3 toán quân tới hỗ trợ.
Để bất ngờ tập hậu địch, các đội lính này chỉ có quân số tầm 100 người đổ lại.
Nhờ những người lính địa phương dẫn đường, các đội quân nhỏ bé này tránh hết mọi sự phát hiện, đi vào những con đường tắt để nhanh chóng tụ hội ở sau lưng địch.
Khi địch công phá dữ dội phía trước, họ tập kích phía sau.
Quân Chiêm- Thượng bị đánh bất ngờ, cũng hơi rối loạn, phải giảm cường độ công kích, co cụm về thế thủ, nên PLư coi như thở được một hơi.
PLư biết rõ bên mình không thể điều quá nhiều quân, nên đốc chiến toàn quân đánh thốc ra, đẩy lui mọi kẻ địch ra khỏi làng.
Rồi sau đó, họ nhanh chóng củng cố lại các công sự mà sáng nay đã bị phá trong cuộc chiến.
Mala nghe tin về trận chiến này, đặc biệt coi trọng, cảm thấy có thể dùng PLư như miếng mồi nhử hoàn hảo.
Lão cho người gọi A Trang tới
- A Trang, nghe bảo mi là chủ đất này.
- Dạ, hiện tại đất của tôi bị địch chiếm, xin đại nhân cứu giúp cho.
- Chờ người không bằng tự cứu.
Ta có công việc cho chú mày đây.
Nếu hoàn thành tốt, ta sẵn sàng đem một phần chiến lợi phẩm thu được chia cho chú mày.
- Xin đại nhân cứ phân phó.
- Chú mày dẫn một đội quân nhỏ, lấy lợi thế quen thuộc địa hình để đi truy lùng tung tích quân địch cho ta.
- Truy lùng tung tích.
- Đúng vậy, bọn khốn đó dùng dân bản xứ dẫn đường, có thể đi vòng đi tắt mà đánh quân ta.
Như thế ta phải bị động phòng ngự, binh lực phân tán, khó tụ lực đánh một quyền quyết định.
Ta thấy mi từng làm chủ đất này, hẳn là biết người nào có thể dùng để đi dò đường, tìm tung tích địch.
Khi tìm được, lập tức báo lên để ta cho người tới xử lý.
Chúng muốn quấy nhiễu không cho quân ta tấn công thì ta trước tiên diệt viện, sau đó phá thành.
Mala giao cho dân bản xứ A Trang dẫn đội, rất nhanh đã có thành tích.
A Trang chọn lấy vài người thạo dẫn đường, các thợ săn thạo đi rừng đi kiểm tra quanh nơi quân đội Chiêm Thượng đang vây quân PLư, rất nhanh xác định được các địa điểm quân cứu viện sẽ đi qua hoặc đóng quân.
Những dấu vết như vết lửa, hoặc vết cỏ bị dẫm đạp, hay là những dấu chân....!nhanh chóng bị phát hiện.
Biết được những địa điểm này, chúng tổ chức mai phục, khi quân cứu viện cho PLư tới là đổ ra đánh hoặc bất thần đột kích khi quân cứu viện đang nghỉ ngơi..
Bị đánh bất ngờ, thương vong của quân cứu viện lúc đầu khá lớn, người chết, người chạy,khí giới phải vứt lại.
Mala sai người đem vũ khí, đầu người tới, ném vào gần chỗ PLư để người của PLư biết rằng quân cứu viện đã bị diệt, lại dụ dỗ người trong làng hãy hàng sớm, không là giết chết sạch.
Lại dụ rằng ai đem đầu PLư ra nộp là được thưởng.
Mala quả là âm hiểm vô cùng, như thế thì PLư và dân làng nơi hắn đang đóng giữ tự nhiên là nghi kỵ lẫn nhau, không thể đồng lòng chốc lại chúng.
PLư cảm thấy nhiều người trong làng rục rịch, thậm chí lính dưới trướng xuất thân ở làng cũng có biểu hiện đáng nghi, tự thấy bản thân không thể giữ