- Trương Văn So hả? Vào đi!- Lữ Liêm ngồi trong phòng làm việc, thấy bên ngoài có người tới, liếc qua khung cửa thủy tinh, lão nhận ra ngay.
Nhưng khi Trương Văn So bước vào, gương mặt có phần nghiêm trọng, khiến Lữ Liêm phải nhíu mày: - Có việc gì sao?
- Thưa đại nhân, tôi phát hiện ra dạo này các quý tộc Chiêm Thành không ngừng cho Hiên Giáo vay tiền, tiếp đãi các chức sắc Hiên Giáo vô cùng nhiệt tình, lại qua lại thăm hỏi các giáo đồ Hiên Giáo...!Đặc biệt là các quý tộc này đa phần là từ Vitariji.
- Chúng làm gì đây!- Nghe Trương Văn So nói, Lữ Liêm cũng nhíu mày.
Vitariji chính là nước đã sách động Nam Bàn nổi loạn, họ không thể không tính toán
- Việc này có lẽ đại nhân nói với các tướng quân Đặng Toán, Đặng Lượng, Phạm Thời Trực chú ý tới, có khi họ sẽ biết được chăng?
- Ừm! Ông cho mời bọn họ lại đây đi!
- Dạ!
Lữ Liêm hỏi thăm qua các tướng lĩnh, bọn họ nghe tin xong, đều trầm ngâm, cái tên Vitariji quá mức nhạy cảm, không thể không phòng bị.
Đặng Toán khẽ khụ khụ vài cái
- Đại nhân, việc điều tra này, Đặng Toán tôi xin chịu trách nhiệm.
Tôi có tên Ebisu dưới trướng, hắn từng là hải tặc, quen biết nhiều mối giao hảo, có thể có cách tìm hiểu! Tất nhiên, dù thế nào ta cũng phải cảnh giác một chút, việc huấn luyện quân đội phải tăng cường.
Có như thế mới khiến những kẻ lòng dạ khó lường tự biết điều mà lui bước, không đánh mà thắng.
Nghe Đặng Toán nói là phải tăng cường diễn luyện quân lính, Lữ Liêm hơi nheo mắt, quan lính diễn luyện tức là tăng cường hoạt động, phải thêm cơm, thêm tiền, mà Đặng Toán đòi tiền, Phạm Thời Trực lẽ nào không đòi hỏi.
Kể cả Phạm Thời Trực không hỏi, lão cũng phải nghĩ cách mà cho.
Quân quyền mà mất, quyền chủ động cũng mất, Vitariji đã có dấu hiệu can thiệp, không thể không tính chuyện nguy cơ.
- Việc diễn luyện tất nhiên phải làm, nhưng cũng nên từ từ, tránh biến khéo thành vụng.- Phạm Thời Trực lên tiếng ngăn cản
- Ý tướng quân là sao?
- Hiện tại Hiên Giáo và Vitariji chắc chắn có mờ ám, nếu như ta luyện binh, liệu có phải là sẽ đánh rắn động cỏ, thậm chí khiến kẻ địch phản ứng?
- Ý mi là không làm gì sao?
- Ngược lại, tôi đồng ý phải răn đe, nhưng cũng phải tìm cớ thích hợp hơn là tự dưng đùng đùng đi diễn luyện.
Cách làm thì tôi nghĩ có thể dùng tên Ebisu chả hạn, cho hắn đóng giả cướp biển, sự việc đó chẳng phải quá hợp lý rồi sao.
Nhân có cướp biển, quân ta có thể gia tăng kiểm tra, diễn luyện,...!Chưa kể nếu có cướp biển thật, việc kêu gọi mọi người đóng góp cũng là thuận tiện, phải không?
Nghe xong, mọi người ngầm hiểu, tên Phạm Thời Trực này láu cá thật, đánh ngay một đòn kinh tế.
Nhưng thế rất hợp ý Lữ Liêm, vì đỡ tốn tiền.
Lão chấp thuận ngay.
Tất nhiên, nếu vụ cướp diễn ra, cũng phải làm giống thật một chút, lại không được để lộ sơ hở.
Ebisu được gọi vào để một là nhận lệnh điều tra Vitariji, hai là hướng dẫn cách làm cướp biển cho lính của Phạm Thời Trực, vì đám này lạ mắt, chứ Ebisu mà đi làm cướp biển thì lộ nhanh lắm.
Nguyên nhân là người sống sót sẽ kể lại, cướp biển rất ít khi giết sạch, vì nếu thế thì nạn nhân về sau chống cự quyết liệt hơn, chưa kể quan quân truy quét ráo riết hơn.
Gọi Ebisu vào, họ chỉ bảo với Ebisu rằng đề phòng Vitariji, tuyệt không nói tới Hiên Giáo, vì chức Ebisu không cần biết tới vậy.
Không biết tới việc này có liên quan tới Hiên Giáo, Ebisu lập tức tuân lệnh, chỉ có việc dạy học là cò kè.
Ebisu đòi hỏi phí dạy học, tầm một phần mười thu nhập rồi mới đồng ý dạy, lại còn bảo bản thân sẽ đi theo, hắn sẽ hóa trang để không ai nhận ra.
Lữ Liêm tính toán một phen, đồng ý.
Dưới sự hướng dẫn nhiệt tình của Ebisu, rất nhanh một toán cướp biển đã ra đời, chúng chọn một thuyền buôn, tấn công và cướp phá, cũng xử lý từ người tới hàng thật gọn gàng, không một ai biết là do Trấn Hoài Nhân tự biên tự diễn.
Sau vụ cướp biển, lấy lý do đảm bảo an toàn cho các thương nhân, quan quân bắt đầu diễn luyện liên tục, khí thế khiến nhiều người cũng phải sợ, đi kèm việc diễn luyện là binh sĩ kiểm tra đột xuất các nhà, nói là để tránh gián điệp cướp biển đi vào, kiểm tra hàng hóa đáng nghi,....!Thực tế chính là kiểm tra những cơ sở của Hiên Giáo, xem họ có giấu vũ khí hay gì không, nhưng cơ bản là không tra được gì, khiến Lữ Liêm, Đặng Toán, Phạm Thời Trực cho quân tập luyện được hơn ba tháng cũng bắt đầu chán, chuẩn bị dừng lại.
Lúc này, Ebisu mang về thông tin, hắn tra ra được ở Chiêm Thành có những cuộc mua bán vũ khí bí mật, hàng được chuyển lên đất Pơtao Lia và Pơtao Anui, hắn không tể tra được tiếp.
Đặng Toán gật đầu kêu hắn khỏi cần tiếp tục, ông ta sẽ điều người khác thay, Ebisu chú ý điều tra xem các loại vũ khí tần suất giao dịch ra làm sao là được.
Đặng Toán dùng y hệt cách mà Vương Vĩnh dùng để bắt được đội vận hàng, cho người luồn rừng vào hai vùng Pơtao Lia và Pơtao Anui, giả làm thợ săn đi quen đường lối.
Khi Ebisu cung cấp đầy đủ thông tin, người của Đặng Toán đúng ngày lên đường, ập vào bắt hàng.
Đã có giáo huấn lần trước bị cướp, Hiên Giáo vận hàng càng cẩn trọng, điều những võ sĩ đi theo hộ tống.
Có điều họ bị quân binh chuyên nghiệp tấn công, dù có phòng bị hơn thì kết quả không khác lần bị Vương Vĩnh đánh trong khi chưa đề phòng, đều là bại.
Chỉ có mấy người kịp chạy trốn vì ở xa cảnh giới.
Quân của Đặng Toán giết phần lớn, chỉ giữ lại vài người để tra khảo,