- Khốn kiếp!- Lữ Liêm đạp đổ bàn thức ăn, thở hổn hển.
Lão thật không ngờ bọn khốn đó lại chơi một đòn như vậy.
Nếu chuyện này mà lộ ra thì danh tiếng lão còn để vào đâu.
- Đại nhân xin bớt giận!- Trương Văn So vội cho người mang chén trà lên, nhưng Lữ Liêm hất đổ đi, bã trà rơi cả vào áo Trương Văn So
- Trương Văn So, mi hàng ngày ở với tên Lữ Liêm đó, suốt ngày nói hắn là hạng tham sống sợ chết, tầm thường, vậy mà giờ lại thế này hả?
- Đại nhân, việc này...- Trương Văn So lúng ta lúng túng như gà mắc tóc, không biết giãi bày thế nào.
Đúng là ông ta bị lừa quá ngọt, cho nên tình thế hiện tại cũng phần nào là do lỗi Trương Văn So.
Mà Trương Văn So cũng đang trách mắng mình thực sự, ông ta không phải một tên quan văn tầm thường, ông ta có nhiệm vụ quan trọng, vậy mà lại bị lừa quá đau.
- Đại nhân, cha, quân địch đã rút lui về khu phố tây, đồng thời chiếm lĩnh cửa thành phía tây!- Đặng Lượng đi vào báo cáo.
- Sao không truy sát chúng!
- Bẩm đại nhân, trời đã tối, nếu có chuyện gì e rằng hối không kịp.- Đặng Lượng báo cáo
- Có thể có việc gì đây! Phạm Thời Trực tôi tuy bất tài, xin dẫn quân đi đánh cho đán man mọi kia một trận.
Lữ Liêm nghe Phạm Thời Trực nói thì toan đồng ý, nhưng Trương Văn So khẽ níu tay ông ta, chỉ chỉ về Đặng Toán.
Lữ Liêm vẫn giận Trương Văn So vụ Lijutoja nhưng cũng biết nghe can, quay qua Đặng Toán hỏi xem ông ta nghĩ thế nào.
- Thưa Tổng trấn, quân địch làm loạn, về lý là dẹp ngay để răn đe, nhưng tình hình thực tế là giờ trời đã tối, quân sĩ khó nhìn đêm, chi bằng đợi tới khi trời sáng.
Quân địch đa phần chỉ là những kẻ thường dân có chút lòng giận dữ, chủ lực là đám lính hộ vệ của một tôn giáo, sức chiến đấu và khí giới chẳng được vài phần quân ta, đợi khi trời sáng, ưu thế quân ta càng rõ ràng.
- Vậy ngày mai ông chỉ huy, nhất định phải trong thời gian sớm nhất lấy đầu tên Lijutoja đó về đây cho ta.
- Thưa đại nhân, việc chỉ huy cuộc chiến với Hiên Giáo, tôi nghĩ nên để tướng quân Phạm Thời Trực lo liệu.
Đại nhân, xin ngài cử người sẵn sàng đi cầu viện, phòng trường hợp xấu nhất.
- Là sao?
- Bọn Hiên Giáo sở dĩ kích động được người dân vì có tin tức về vụ thương lượng, đây là tin tức có thật, chúng tung hô nó ra, liệu có phải Vitariji đã móc nối với Hiên Giáo từ trước.
Nếu vậy, sau trận nội loạn này, có khi nào bọn Vitariji chịu bỏ qua.
Cha con tôi xin được đi điều quân ra sẵn sàng, phòng địch theo hai ngả thủy bộ quay lại tấn công.
- Tổng trấn đại nhân, còn việc nữa!- Trương Văn So cũng nhảy vào
- Sao?
- Tuy giáo chủ Lijutoja đã làm phản, nhưng tôi không tin bọn chúng có thể đem tin tức lan khắp toàn Trấn Hoài Nhân, xin đại nhân cấp tốc lệnh các quan trong trấn nâng cao cảnh giác, phòng Hiên Giáo gây loạn các nơi khác.
Ngoài ra ngày mai khi ra đánh với quân Hiên Giáo, ta cũng phải khuyên họ hàng, đánh lâu là Vitariji có thể can thiệp.
- Khốn kiếp!- Lữ Liêm lẩm bẩm chửi, nhưng vẫn nhanh chóng biết nặng biết nhẹ, đồng ý các yêu cầu ấy.
Suốt đêm ấy phủ Tổng trấn sáng rực đèn đuốc, người ngựa đi ra liên tục, chạy tới các nơi.
Khi trời sàng, cha con Đặng Toán, Đặng Lượng lập tức xuất thành với một bộ phận nhỏ quân đội, họ sẽ mộ thêm binh sĩ và kết hợp thủy quân để chống quân Chiêm, Trấn Hoài Nhân đã xáp nhập khá lâu, có không ít dân Bách Việt di cư tới, không chỉ toàn dân Chiêm cũ.
Ngoài ra, cha con nhà họ Đặng còn có một đội kỵ binh hơn 200 kỵ sĩ vô cùng tài giỏi, lực lượng kỵ mà này thừa sức đánh một trận với quân Chiêm.
Cha con nhà họ Đặng đi rồi, quân trấn thủ thành Đại Định và một phần bộ tốt mà họ mang vào thành giao cho Phạm Thời Trực, để Trực làm nhiệm vụ xử lý quân Hiên Giáo.
Phạm Thời Trực không như cha con nhà họ Đặng hay Trương Văn So, cho người gọi chiêu hàng lấy lệ, rồi cho lính đánh tràn lên.
Hắn tính rằng, quân Hiên Giáo không tập luyện chiến đấu, chỉ cậy đông, phá được sĩ khí của chúng là sẽ tự tan hết.
Quân của hắn giờ thực chất là hổ đuổi bầy dê, giết nhiều một chút để báo công với Tổng Trấn.
Quan Tổng Trấn vẫn còn cay tên giáo chủ Lijutoja dám phản lại lòng tin của ông ta, chém vài cái đầu cao cấp đem về, hoặc bắt trói tên Lijutoja đó dâng lên Tổng trấn chắc chắn tốt hơn ngàn lời nịnh hót.
Phạm Thời Trực chia quân ra làm 5 cánh, một cánh tự thân chỉh uy và 4 cánh quân do 4 viên tiểu tướng chỉ huy, mõi cánh có 500 quân, ngoài ra tại Phủ Tống Trấn còn 1000 quân, vừa để phòng thủ vừa sẵn sàng chi viện nếu thực sự có biến.
Quân Hoài Nhân bày trận, đội cầm khiên nhẹ và giáo đi đằng trước, ngay sau là một đội cầm đao ngắn, nếu địch định ùa vào, thì giáo sẽ giương lên để dọa lui, kẻ cố tính lao vào có đội đao binh xử lý.
Cung tiễn thủ đi sau cùng, để nếu địch tràn lên sẽ bắn yểm trợ, đẩy lui quân địch.
Đang tiến tới, phía trước cánh quân Phạm Thời Trực chỉ huy xuất hiện một công sự tạm thời được làm từ bàn ghế, đằng sau lấp ló mấy bóng người.
Phạm Thời Trực ra lệnh tấn công.
Cung tiễn thủ chia hai, một phân ba tách ra, hai phần ba thì bắn tên vào để gây thương vong cho địch và áp chế xạ thủ địch, để bộ binh tiến lên.
Công sự có hơi cao, nếu leo bằng tay lên thì không thể cầm chắc vũ khí, cho nên quân Hoài Nhân nhanh chóng lấy một ít đồ thu thập lại tạo thang để quân mình đi lên.
Quân cầm đao nhanh nhẹn trèo vào, nhưng nhảy vào trong hào mới phát hiện ra, phía trước có những lớp hàng rào bằng gỗ được đóng chặt xuống, đầu nhọn tủa ra ở phía trước.
Quân Hoài Nhân thận trọng tiến lên, Phạm Thời Trực ra lệnh thử loại bỏ đống hàng rào gỗ nằm ngang dọc khắp đường xá, nhưng chúng