Quyển III: Cao Nguyên Sắc Máu
C 83: Những cuộc gặp gỡ (3)
- Anh có định đồng ý với yêu cầu của họ!- Dương Ánh Hồng nhìn Minh, có chút lo lắng.
Yêu cầu ấy không chỉ đòi hỏi việc Minh bắt đầu tiếp tay, mà còn đẩy cả cha cô vào, một khi có chuyện phản loạn nổ ra- điều chắc chắn sẽ xảy ra, thì chuyện sẽ cực tệ.
- Ta phải vừa làm vừa tính thôi!- Minh đáp, - Em cũng biết là hiện tại bên mình đang bị nắm thóp giao dịch với Hiên Giáo, chứng cứ ở trong tay họ rồi, không còn cách nào khác ngoài hợp tác.
Hơn nữa, như này chưa chắc đã có hại.
Em cũng nghe rồi đó, họ sẽ giúp đánh hạ những nơi còn quân phản loạn, công lao quy về cho cha vợ, ông ấy có thể nhanh chóng tích quân công để xin đổi chỗ tiện hơn.
Cha em dù vẫn còn tráng chí, nhưng thân thể thực tế cũng tệ rồi, về nhà dưỡng lão cũng là ý hay.
Dương Ánh Hồng ngẫm lại, chỉ lo lắng một chút:
- Nhỡ sau này nơi đây có loạn thì sao, liệu còn tính tới cha không?
- Em an tâm, việc này là anh nợ nhà em, nợ cha vợ, anh tự nhiên phải thu xếp ổn thỏa cho ông.
Hơn nữa còn có Kiệt, chú ấy nhiều quan hệ hơn, phương pháp làm ăn thì nhiều, đảm bảo cha vợ và nhà em an toàn là không khó!- Minh nói thế, Hồng không nói thêm nữa, tuy chưa chung sống với nhau lâu, cô biết Minh là người nói được làm được, mà Minh đã nói tới việc nhờ Kiệt- chú em chồng tài giỏi, lắm mưu nhiều kế, tự nhiên không còn nhiều lo lắng.
Hai ba hôm sau, Minh cho người báo rằng đã nghĩ thông, ra gặp mặt đối phương để thảo luận công việc.
Sri Bai đem cả hai người Vương Vĩnh và Siu Klen ra bàn việc.
Minh hỏi đối phương về kế hoạch chi tiết một chút.
Sri Bai tỏ ra hào phóng, nói rằng đại thể kế hoạch như đã nói, phát triển Pơtao Angin lên mạnh hơn, có điều trong chi tiết thì sẽ đểVương Vĩnh hỗ trợ vua Siu Klen, công việc trên Pơtao Angin sẽ do hai người là Vương Vĩnh và Siu Klen cùng giải quyết.
Vương Vĩnh luyện binh, Siu Klen phụ trách công việc bình thường, người của Minh sau khi lên Pơtao Angin sẽ phụ trách việc phát triển kinh tế.
Minh nhìn Vương Vĩnh và Sri Bai một cái, rồi cũng tỏ ra vui vẻ, nói hi vọng hai bên cùng làm việc với nhau thuận lợi.
Tuy vậy, Minh nói việc viện trợ thì coi như xong, còn việc quân sự cần phải báo với Dương Quốc Lộ, cha vợ cậu ta đồng ý thì hai bên mới chính thức là hợp tác.
Sri Bai tỏ ý thông cảm, đồng ý ngay.
Khi Minh đi khỏi, Siu Klen có hỏi không sợ Dương Quốc Lộ không đồng ý hay sao thì Sri Bai phẩy tay, tỏ ý không lo, lão biết thế nào Dương Quốc Lộ phải nghe người con rể mới này mà thôi.
Về cơ bản hai bên đã có thỏa thuận, đã là đồng minh, Sri Bai nói Siu Klen cứ liền lập tức mở tiệc chiêu đãi, mừng Pơtao Angin chuẩn bị bước sang trang sử mới.
Sri Bai cũng đóng góp chút ít, lão đi lên đây công cán, nhưng cũng không tự chịu khổ, mang theo nhiều đầu bếp trong nhà, chuẩn bị sẵn đồ gia vị, rượu ngon, kết hợp với thịt thú rừng tươi mới mà Pơtao Angin có, những món ngon lập tức tràn ngập bàn tiệc.
- Cạn!- Sri Bai hào hừng, rót rượu mời tất cả cùng uống, cả Dương Ánh Hồng cũng tham gia.
Mọi người cùng ăn uống, thưởng thức những màn đấu võ, nhảy múa do người dân Pơtao Angin thực hiện.
Dân Pơtao Angin vốn có những bài múa võ, các chiến sĩ dũng mãnh sẽ cầm vũ khí, giả vờ chiến đấu với nhau, mô tả lại khung cảnh những trận chiến nổi tiếng trong sử thi vùng miền này, đánh cũng ra gì và này nọ.
Đột nhiên, có người nói gì đó với Siu Klen, Siu Klen liền quay qua chỗ Minh.
- Cậu Minh, người này có em trai từng là viên dũng tướng dưới trướng của tôi, khi xưa đánh ở Nam Bàn, em trai cậu ta tứng đối mặt với cậu Minh trong một trận chiến, đã bị thương rất nặng!- Siu Klen chỉ vào người tàn phế đưng cạnh người kia rồi nói tiếp- Nay người anh trai xin được đấu võ với cậu!
Sri Bai nghe vậy, vội quát ngăn cản:
- Siu Klen, những người đó không hiểu chuyện, sao ông cũng không hiểu chuyện.
Lúc đó hai bên là địch, gặp nhau trên chiến trường người sống ta chết, giờ đã là đồng minh, phải bỏ ý định báo thù rửa hận đi ngay.
- Đại nhân Sri Bai hiểu lầm rồi.
Đây không phải báo thù gì hết.
Đây là khiêu chiến.
Với các chiến binh Pơtao Angin thì khiêu chiến với bậc anh hùng là một vinh dự vô cùng lớn, nếu bị từ chối thì họ rất đau khổ.
Em trai người kia là một viên dũng tướng mà bị ngài Minh đánh trọng thương, người anh cũng là một dũng sĩ muốn được so tài thôi.- Siu Klen vội giải thích.
Hoàng Anh Minh nghe vậy, biết là phong tục bản địa, quyết định tiếp nhận khiêu chiến.
Hai người chiến binh kia thấy Minh đồng ý liền tỏ ra vui mừng, thậm chí còn ra chào hỏi Minh trước khi chiến đấu, quả thực là coi đây là vinh dự chứ không phải là báo thù.
Tất nheien, Minh giờ là đại thượng khách, họ còn phải nhờ Minh mang tin về bàn bạc với Dương Quốc Lộ và đưa công nghệ, nhân lực đi lên, nên Sri Bai gây sức ép, hai bên chỉ đấu tay không.
So với đối thủ, Hoàng Anh Minh được chuẩn bị đầy đủ hơn, học nội công, có người bồi luyện, tự nhiên chiếm ưu thế.
Có điều Minh cũng là người biết trước biết sau, chiến đấu hơi nhường nhịn đối thủ, để hai bên trông có phần cân tài cân sức một chút, lại không hại tới bản thân, cuối cùng đánh ngã đối phương.
Đám đông thấy cảnh này, lập tức hoan hô cổ vũ, trận chiến thật sự đặc sắc vô cùng, quả là một trận thư hùng đúng nghĩa.
Vì để giữ mặt cho đối phương, Minh chịu vài đấm, khuôn mặt