Quyển III: Cao Nguyên Sắc Máu
C 91: Huyết chiến (1)
- Đại nhân, đây là kết quả thu thuế tháng này!- Hoàng Văn Định dâng sổ sách kiểm toàn thuế lên.
Hiện tại, Định đang đảm nhiệm việc thu thuế ở cảng Thị Lị Bị Nại.
Cũng đã được một năm rưỡi kể từ cái ngày ông phát điên phát khùng muốn chứng tỏ bản thân vì bị phu nhân Amira coi thường.
Kiệt mất nửa năm chữa trị và giúp ông rèn luyện cơ thể một chút, sau đó giúp ông ta mua chức quan ở trấn Hoài Nhân này.
Chức quan này khi Hoàng Văn Định mua, giá rất rẻ.
Kể từ khi Hiên Giáo phản loạn, Chiêm Thành thù địch, thuyền bè các nước không tới cảng Thị Lị Bị Nại làm ăn nữa.
Thứ nhất sợ bị các nước Chiêm Thành thù địch, gây khó dễ khi qua đó làm ăn, dù sao mỗi nơi mỗi mặt hàng, phải qua lại làm ăn nhiều nơi mới đa dạng hàng hóa để kiếm lời.
Thứ hai, sau khi Hiên Giáo phản loạn, công nghiệp của Hoài Nhân đình đốn, giáo chúng vốn dĩ đảm nhiệm công việc trong xưởng giờ từ bỏ đi làm nông hết, hàng hóa không còn đa dạng như xưa, muốn mua cũng chả có mà mua.
Vậy là thương nhân lũ lượt bỏ đi, việc thu thuế ở Thị Lị Bị Nại có cũng như không, quan thu thuế ở cảng thất thu, chức quan giá rẻ như bèo, không ai thèm mua.
Hoàng Văn Định tới hỏi mua, viên quan cũ mừng như bắt được vàng, còn các quan chức khác, như Lữ Liêm, lại càng trọng thị.
Hoàng Văn Định là cha của Kiệt, Kiệt khi xưa hợp tác với Hiên Giáo, giúp Hiên Giáo phát triển bằng sức mạnh kỹ thuật, cũng vì Lữ Liêm tham quá mà khiến Kiệt bỏ đi.
Giờ nếu có Hoàng Văn Định ở đây, biết đâu có thể moi được thứ công nghệ gì từ Kiệt thì sao? Thế là Lữ Liêm còn vung tiền ra giúp Định mua chức quan luôn, lại tổ chức tiệc tùng linh đình chào đón.
Hoàng Văn Định cũng không làm họ thất vọng, ông ta tới làm quan, cũng được con trai giúp đỡ cực nhiều, Kiệt thì cho công nghệ và lập kế sách, Minh cử người tới bảo vệ ông, có thêm các anh em trong thương hội, như bọn Chu Văn Bàn, còn thằng Tài thì trực tiếp theo cha để giúp cha một tay tiện thể giám sát ông, tránh cho cha phạm sai lầm không thể vãn hồi.
Dưới tổ hợp trợ giúp này, nhậm chức một cái là Hoàng Văn Định bắt đầu lập công tích liền.
Trước tiên, theo như Kiệt chỉ dẫn, ông ta tìm gặp Lữ Liêm, đề nghị không phục công nghiệp để có hàng hóa thu hút thương nhân.
- Không phải ta không nghĩ được vậy, có điều Hiên Giáo làm phản, tín đồ của chúng quay lưng với ta, tuy không phản kháng, nhưng làm việc tiêu cực biếng nhác, các xưởng chẳng mấy thu nhiều làm ra ít, chẳng thà đóng cửa.
- Đại nhân, các xưởng đã đóng cửa lâu chưa?
- Cũng được năm rồi đó.
- Vậy giờ ta có thể mở lại rồi.
- Ý mi là sao?
- Đại nhân, xưởng đóng cửa, những người vốn làm trong đó tất nhiên mất nguồn thu nhập chính, so với nông nghiệp, công nghiệp kiếm tiền cao và nhanh hơn, lúc đầu họ còn có thể vì tôn giáo mà kiên trì, giờ đói khổ ập tới, nếm trải cả năm rồi, mà Hiên Giáo vẫn bị ta áp chế, họ có thể kiên trì sao?
- Mi nói không sai, sao ta không nghĩ ra chứ.
- Cái này cũng nhờ kinh nghiệm, tôi trước cũng đi làm thuê, mất việc cái lo là nghĩ lắm, rồi người làng Hồng Bàng hồi bị cướp biển đánh phá, vốn đang có cơ sở sản xuất ngon, mất đi rồi thì tiếc mãi không thôi.
Hoàng Văn Định chia sẻ vậy, Lữ Liêm động tâm, cho người đi làm thử.
Quả đúng như lời Hoàng Văn Định nói, không bao lâu có người bắt đầu tới xin làm việc, thái độ không còn tiêu cực như xưa.
Sản xuất bắt đầu trở lại, Lữ Liêm đang định cười thì Hoàng Văn Định tạt gáo nước lạnh, báo rằng sản xuất ra là một chuyện, nhưng giờ khách đã bỏ đi hết, phải kiếm lại khách.
Nếu không hàng làm ra lại vứt đấy mà thôi.
- Ông có cách nào không?
- Về trước mắt, là phải đem hàng lên Tân Bình, bán lại nơi đó để xuất được hàng hóa đã.
Chí ít có tiền xoay vòng vốn.
- Còn về lâu dài.
- Ta phải đem thương nhân quay lại.
Có thể chào hàng với họ tại các cảng ở Tân Bình.
- Vậy cũng được, cứ bắt đầu thế đã, rồi họ sẽ truyền miệng lẫn nhau!- Lữ Liêm cười, tay xoa xoa
Thực ra, Hoàng Văn Định rất khó chịu, muốn nói rằng bản thân còn biết những cách khác tốt hơn, Kiệt đã từng nói hết với ông, nhưng nó thông qua thằng Tài nhắc nhở ông chớ vội đem ra dùng hết.
Lý do vì để thực hiện những việc sau, trừ phi ông là người cầm quyền tuyệt đối, nếu không sẽ lãng phí vô ích những sách lược ấy.
Tài ngồi phân tích cho ông quan viên sẽ nổi loàng tham và làm loạn kế sách của anh trai thế nào, Hoàng Văn Định cuối cùng nhịn lại, dùng kế sách ngu xuẩn nhất.
Có điều kế ngu xuẩn nhất của người có nhiều kiến thức như Kiệt là đủ rồi, kinh tế Hoài Nhân từng bước phục hồi, các thương nhân thấy sản phẩm từ Hoài Nhân khôi phục, cũng bắt đầu quay lại mua bán ở Hoài Nhân, tàu bè cập cảng Thị Lị bị Nại, thuế thu được tăng dần.
- Thuế bị hao hụt rồi!- Lữ Liêm nói với giọng hơi không vui, tháng này thuế không bằng tháng trước, việc hao hụt thuế bắt đầu diễn ra trong 3 tháng liên tiếp
- Tôi đã đi dò hỏi, các thương nhân nói rồi, vì bên ta bắt đầu thu hút nhiều thương nhân tới đây, Vitariji đã biết và uy hiếp bọn họ!- Hoàng Văn Định giải thích, rồi lấy ra một sổ sách ghi chép lượng tàu thuyền qua lại cảng thời gian qua, cho thấy lượng tàu thuyền tới cảng tăng dần lên rồi bắt đầu chững lại, sau đó giảm xuống.
- Mẹ kiếp, lũ khốn kiếp đó!- Lữ Liêm nghe vậy đập bàn chửi lớn.
- Vậy giờ có cách nào cứu vãn!- Trương Văn So nhìn qua Hoàng Văn Định dò hỏi
- Nếu như chúng ta có thể sản xuất nhiều hàng hơn, hạ giá cả hàng