Quyển III: Cao Nguyên Sắc Máu
C 115: Chiến loạn nơi cao nguyên (4)
Siu Mậm và các bề tôi nghe lời dụ dỗ của Vương Vĩnh, lấy làm bùi tai.
Họ đề nghị chém viên sứ giả của Pơtao Lia để tế cờ rồi xuất quân.
Sứ giả theo lời Vương Vĩnh can, cho rằng hiện tại vụ mùa sắp tới, chi bằng giải quyết nhanh gọn là hơn.
Vương Vĩnh tính kế, chỉ cho đám Pơtao Anui rằng giả vờ xuất quân hỗ trợ, rồi khi tới thì bắt giết ngay vua Yang Apui cùng những tộc trưởng lớn, kết thúc chiến sự.
Bên Pơtao Anui nghe vậy có ý chê bai, bọn họ muốn đánh trận đường đường chính chính, chứ làm vậy có phần quá hèn hạ nhưng bên sứ giả lập luận sắc sảo, khôn ngoan, nào là chỉ đánh một trận kết thúc cuộc chiến, đảm bảo không dây dưa kéo dài chiến cuộc làm hao binh tổn tướng, mất tráng đinh,...Chưa kể một trận giải quyết gọn gàng, chiến lợi phẩm thu được đầy đủ, còn đánh kéo dài, có thể mất mát,...
Người Pơtao Anui dù gì cũng còn chưa tinh ranh được như người miền xuôi, bị thuyết phục làm theo cách này.
Vua tôi Siu Mậm nói chuyện với sứ giả Pơtao Lia, bày tỏ sự đồng cảm, đồng ý xuất binh, thậm chí chính Siu Mậm sẽ cầm quân ra trận.
Lý do là vì Siu Mậm sợ trận này thắng dễ, tướng sĩ dưới quyền cướp đoạt của cải giàu lên sẽ ảnh hưởng tới mình, phải tự thân ra trận ăn miếng bánh lớn.
Quân đội Pơtao Anui rất nhanh tiến vào đất Pơtao Lia.
Do được sứ giả dẫn đường, quân Pơtao Anui tiến vào rất đơn giản, bất chấp nhiều người Pơtao Lia vẫn nhìn họ với ánh mắt cảnh giác, thù địch, dù sao sống cạnh nhau lâu, cũng có xích mích, lắm khi còn chết người.
Quân Pơtao Anui tiến vào gặp gỡ quân Pơtao Lia, đích thân Yang Apui ra đón chào vị vua của Pơtao Anui, người đã tới cứu giúp.
Yang Apui tiến ra chào hỏi đầy nhiệt thành, lại bày tiệc sẵn sàng.
Sự nhiệt thành làm Siu Mậm thấy ngượng, bản thân tới đây giết hắn, hắn lại nhiệt thành vậy sao.
Có điều, Yang Apui lại cho mang một ít tiền của ra đút lót, nhìn đống tiền của này, lòng tham của Siu Mậm nổi lên, áp đảo sự ngượng ngùng nhỏ bé, y quyết định tuân thủ kế hoạch, xử lý Yang Apui.
Siu Mậm nói sắp tới vụ mùa, cần đánh nhanh thắng nhanh, hắn đề nghị khẩn trương đánh, lấy quân số đông đảo của bọn họ tấn công chính diện.
Bên Pơtao Lia cũng có ý tương tự, tấn đông.
Hai bên gấp rút chuẩn bị quân, lại cho người đi thách thức đám Vương Vĩnh.
Vương Vĩnh đáp ứng liền, hai bên hen nhau 2 ngày sau sẽ đánh một trận lớn tại thung lũng Guru.
Đây là thung lũng khá lớn, hai bên có thể bày trận thoải mái.
Hai hôm sau, theo đúng hẹn, hai bên tới hai đầu của thung lũng Guru.
Quân đội hai bên bày trận, bên Vương Vĩnh bày trận nghiêm chỉnh hơn hẳn, ngược lại bên Pơtao Lia và Pơtao Anui thì quân số lộn xộn, bọn họ bày trận không chút kỷ luật, có đội hình, cố gắng tạo không gian rộng để quân đội xông giết, nên đội hình rời rạc, trông đội ngũ càng thêm phần khổng lồ.
Quân Pơtao Lia xếp trước, quân Pơtao Anui xếp sau, nguyên nhân là hai bên vốn có chút hiềm khích, khó xếp thành một hàng, và quân Pơtao lần này tới cứu viện, nếu lại phải xông trận trước có phần không hợp lý.
Theo vài tiếng dài lâu sừng trâu hào tiếng vang lên, quân Pơtao Lia bắt đầu sải bước tiến lên, quân Pơtao Anui ở sau lược trận, có biến sẽ bắt đầu tiến lên.
Quân Pơtao Lia cho voi chiến tiến lên trước, nhằm chỗ địch tập trung mà đi tới, ý đồ phá vỡ một phần trận địa quân Pơtao Angin.
Cuộc chiến bắt đầu như vậy.
Nhìn voi chiến của đối phương lao tới, Vương Vĩnh cho đánh trống, vẫy cờ, đội binh sĩ dũng cảm nhất của ý tiến lên, tay lăm lăm giáo dài, chĩa về phía con voi đang lao tới.
Trước hàng giáo dài, con voi bắt đầu chùn bước, quản tượng phải không ngừng điều khiển.
Trên bành voi khi ấy, ngoài quản tượng còn có một binh sĩ đi kèm, người này lấy cung nỏ ra bắn xuống để diệt bớt những kẻ chặn voi.
Những kẻ khác trên voi khác cũng làm tương tự, tuy chỉ có 5- 6 con voi, tức 5 - 6 kẻ bắn tên, nhưng những người lính đang bận chống lũ voi, không có che chắn.
- Xin tướng quân điều nỏ thủ lên bắn trả?
- Không được, nếu bắn phải voi, chung lồng lên lao tới thì nguy hiểm hơn, bảo họ cố chờ đi!- Vương Vĩnh từ chối lời xin cứu viện, tiếp tục điều binh theo kế của hắn.
Quân Pơtao Angin hiện đang tập trung cung thủ, nỏ thủ để đối đầu với bộ binh địch liều mạng xông tới.
Dân Pơtao Lia là dân vùng núi, bọn họ nhiệt tình mà dễ xúc động, lúc xông vào đánh giáp lá cà với quân Pơtao Angin, chiến ý của những người lính liên tục tăng vọt, cho nên khi hai bên chuẩn bị va chạm, dù nhìn thấy đội hình đầy giáo nhọn, khiên lớn trước mắt, rất nhiều chiến sĩ Pơtao Lia không hề nghĩ tới giảm tốc độ, nâng khiến lên va chạm, mà trực tiếp nhảy đi vào, nhất là với những chiến binh dẫn đầu, là những kẻ thân cận với Yang Apui.
bọn họ căm thù việc Vương Vĩnh dẫn quân xâm phạm, bởi vậy cứ liều lĩnh, lỗ mãng lao tới, tuy rằng càng dễ bị đâm, bị thương, thậm chí chết nhưng lại nhiễu loạn trận hình phòng ngự của quân Pơtao Angin.
Đặc biệt là trung lộ, nơi bố trí khá đông quân của những bộ lạc Pơtao Lia vừa đầu hàng.
Những người lính này không có quyết tâm chiến đấu, lại mang tiếng đi theo người ngoài đánh dân mình, cho nên không có đủ ý chí chống đỡ các đợt tấn công như là vũ bão nọ.
Còn may, Vương Vĩnh trực tiếp lãnh trung quân, cho nên dùng uy tín cùng thân binh khống chế, lấy cung nỏ thủ bắn yểm trợ, trung quân chỉ lâm vào khổ chiến chứ chưa tan vỡ.
Ở cánh phải, Vương Vĩnh để tượng binh lâm trận.
Khác với tượng binh của Pơtao Lia, tượng binh của Klon Rưng tiến được sâu hơn, dồn ép được nhiều hơn do quân Pơtao Lia chỉ mới phát hiện đối phương dùng tượng binh khi trận chiến bắt đầu, chưa chuẩn bị kỹ như bên Vĩnh, nên không cản được voi chiến tiến lên.
Dẫu vậy, chúng cũng nhanh chóng bắt chước cách Vĩnh làm, lấy giáo dài dọa voi phải lùi bước.
- Phất cờ báo hiệu đi!- Vương Vĩnh nghe báo cáo, biết rằng quân Pơtao Lia và bên mình đã dàn trải đủ rộng, quân Pơtao Anui có thể hành động rồi.
Chưa kể, để lâu hơn nữa, quân Pơtao Angin có thể bị thiệt hại nặng nề, nhỡ bọn Pơtao Anui ăn cả thì sao.
Quân Pơtao Anui ở sau án binh bất động nãy giờ, thấy tín hiệu của quân Pơtao Angin, bắt đầu xuất trận.
Không như Vương Vĩnh lo lắng, người Pơtao Anui vẫn rất chân chất, đã đồng ý là là đồng ý làm, không mưu tính quá nhiều.
Đại quân Pơtao Anui xuất trận, nhằm thẳng nơi Yang Apui và trung quân mà