Quyển IV: Chiêm- Giao đại chiến
C 29: Bình định Pơtao Anui (8)
Hoàng Anh Kiệt biết việc đối phương đã có viện binh và tin rằng đối thủ chưa biết cậu ta đã biết điều ấy, như thế chúng nhất định bày kế để hòng phục kích.
Thứ hai, Kiệt cho quân luân phiên vào đánh, khiến chúng chỉ đoán được quân Kiệt có 1000 quân, như vậy là chúng không thể ngờ còn có phục binh sau khi giáp mặt 1000 quân Hồng Bàng.
- Muốn đánh một đòn quyết định, ta muốn phục binh của địch tiến ra, bao vây đội quân tiên phong.
như thế quân của chúng sẽ dàn trải ra, đồng thời cũng đợi khi chủ tướng địch xuất hiện, toàn lực quân ta sẽ nhắm vào, đánh một đòn diệt thật gọn.
Nhưng như thế, lực lượng tiền quân sẽ bị một áp lực lớn, thương vong nhất định không hề nhỏ, các người có chịu được không?
- Chúng tôi nhất định chịu được!- Chư tướng đồng thanh, đùa ư, lúc này có cảm thấy khó cũng phải nghiến chặt răng lại mà nói chịu được
- Có lòng tin như thế là rất tốt.
Nhưng, cuộc chiến không chỉ có những người ở đây tham gia, còn có những binh sĩ nữa.
Về, nói với họ câu chuyện này, và đảm bảo họ cũng có lòng tin và quyết tâm như vậy.
- Việc này còn phải làm vậy sao? Quân lệnh như sơn.
- Quân lệnh như sơn, nhưng cũng phải để binh lính biết trước.
Cần hi sinh, phải hi sinh, nhưng phải cho người lính được biết.
Khiến cho họ biết mình sẽ phải đón nhận cái gì, tâm lý đã chuẩn bị, gặp chuyện không hoảng hốt.
Còn tất nhiên, đây là do có nhiều tân binh, chứ về sau, chúng ta thông qua chiến trận tôi luyện, họ sẽ hiểu dần quy tắc vào chiến trận là phải sẵn sàng chịu hi sinh.
- Vâng!
Các chỉ huy cấp thấp lập tức đi phổ biến kế hoạch tác chiến, ổn định quân sĩ, tác động tinh thần cho họ, phần Kiệt và các chỉ huy cấp cao: Đinh Văn, Mai Xuân Nghiêm, Trần Ngụ, Lương Mếu cùng thảo luận về việc tác chiến với địch.
Việc tấn công vẫn như cũ, nhưng Lương Mếu và Trần Ngụ lần này cũng dẫn bộ binh, một khi voi chiến xuất hiện, thì Lương Mếu là đội quân cầm giáo sẽ phụ trách đi cản voi chiến.
Voi to lớn, cũng chỉ là con vật, những mũi giáo đâm vào nó, nó cũng biết đau, và khi lao tới một đội hình giáo sừng sững, nó cũng phải sợ.
- Ta cho các ngươi tổng cộng 1400 quân, phân chia ra sao đây.
- Cung thủ và nỏ thủ cần khoảng 200 tới 300 người là đủ!- Đinh văn cùng Mai Xuân Nghiêm bàn bạc qua rồi báo cáo, số lượng này đủ để làm nhiệm vụ áp chế rồi.
Qua thời gian dài thực chiến cũng đã giúp những người lính tốt hơn, tác xạ chuẩn xác, biết phối hợp với bộ binh,....!
- Để chống voi, cần ít nhất 50 người, ngoài ra còn cần bộ binh cầm vũ khí ngắn yểm trợ, cung thủ ở gần để áp chế cung thủ địch nhắm vào khối bộ binh đông đảo.- Lương Mếu từng tham gia cuộc chiến trên Nam Bàn, cũng nhận nhiệm vụ tương tự, lần đó tuy có thể cầm cự được, nhưng tổn thất không nhỏ, mà trên đó lại toàn lính giỏi, những người lính mới, e rằng không trụ lại được khi bước vào cuộc chiến ấy.
- Nếu thế thì ta cho thêm người vào bổ sung cho cậu, Đinh Văn, cũng bổ sung người vào đội của Lương Mếu.
Cho cậu chọn 700 quân.
- Rõ.
- Trần Ngụ, cho cậu 400 quân, đủ không?
- Đủ, thưa trung đoàn trưởng.
- Được, cố gắng làm quen thật nhanh phương thức tác chiến mới, 3 ngày sau xuất quân.
- Rõ.
..........................................
- Quân địch kéo tới rồi thưa nhà vua!- Một người lính trinh sát tới báo lại.
Siu Mậm nghe xong gật đầu, nhưng cũng chưa phát lệnh gì cả, lão còn đợi.
Từ khi quyết định sử dụng phương án tập hậu quân địch, Siu Mậm đã nhanh chóng đưa quân ra xa một khoảng 2 ngọn đồi, tránh bị đối phương phát hiện, chỉ cử thám báo quan sát tình hình.
Còn đại quân ở xa ăn uống ngủ nghỉ, chỉ nấu lúc sáng sớm và tối có sương, con lại phải giữ bí mật cẩn thận.
Đồng thời cho trinh sát quan sát cẩn thận, không cho thám báo địch phát hiện quân mình.
Hai ngày chờ đợi, khổ sở vô cùng, nhưng cũng đã đợi được kẻ địch tới.
Theo kế hoạch, hắn sẽ đợi địch tấn công, chiếm được một phần ba căn cứ, mới bắt đầu tiến quân.
Khi đó địch đã vào sâu, không thể rút chạy kịp.
Thám báo chốc chốc lại báo tin về tình hình mới.
Cơ bản, quân Hồng Bàng tấn công lớp lang bài bản, cung thủ không ngừng xạ kích chuẩn xác, đánh cho xạ thủ bên họ không phản kích được, bộ binh theo đó lấn dần lên.
Do quân Hồng Bàng trải qua lần ma luyện trước, tốc độ nhanh hơn.
Vốn dĩ theo lẽ thường, quân Pơtao Anui phải tập trung gia cố lại hệ thống phòng ngự, nhưng vì muốn đánh tập hậu, chúng mải mê tập trung chuẩn bị chỗ giấu quân, thành ra căn cứ được gia cố không nhiều, quân Hồng Bàng lấy tốc độ rất nhanh mà chiếm giữ.
Nếu như không phải quân Hồng Bàng biết rõ đối phương có phục binh, chiếm được lại gia cố công sự phía sau một chút để lát nữa dễ dàng phòng thủ hơn, thì họ đã đánh tới phân nửa căn cứ địch rồi.
- Quân địch đã đánh tới một phần ba căn cứ của ta!- Người lính trinh sát Pơtao Anui hớt hải chạy tới báo tin.
- Tất cả dũng sĩ Pơtao Anui, theo ta tiến lên giết hết quân thù.- Siu Mậm đứng lên bành voi, trước toàn thể quân Pơtao Anui hò hét một phen.
Đoàn quân bắt đầu tiến lại chiến trường.
Rất nhanh quân Pơtao Anui do Siu Mậm chỉ huy đã xuất hiện ở phía sau quân Hồng Bàng.
Để tăng tính dọa dẫm, Siu Mậm cho thổi tù và, đánh chiêng trống, la hét ầm í.
Rồi toàn quân xông tới, lão cũng chỉ huy voi chiến tiến bước.
- Tới rồi!- Lương Mếu cho người phất cờ, thổi kèn hiệu, các binh sĩ vội tập hợp.
Thực tế nếu Siu Mậm không mang theo voi, chỉ lệnh quân Pơtao Anui lặng lẽ hành quân tới, tiếp cận lặng lẽ hơn, rồi hi còn chừng vài trăm mét bắt đầu tăng dần tốc độ, tới khi chuẩn bị va chạm mới thổi tù và, làm kèn hiệu, binh sĩ Hồng Bàng có lẽ đã chật vật hơn.
Dù biết trước, nhưng khi địch có cả ở hai mặt sau trước cùng tấn công, nghe tiếng tù và, chiêng trống, vẫn có người hoảng loạn.
Chỉ là Siu Mậm đánh chiêng từ tận đằng xa, lại cho voi tiến tới, bộ binh phải đợi voi, nên quân Hồng Bàng có thời gian ổn định.
Đội của Lương Mếu tiến ra phía sau, không vội dựng các tường giáo, mà lấy các cứ điểm ngoài cùng của địch làm nơi phòng thủ, chuẩn bị đón đánh địch, cung thủ cũng chia đôi, một phần giữ nguyên vị trí mới chiếm được, một phần quay lại các vị trí của cung thủ ở sau lưng, giúp bắn yểm trợ quân mình.
Thấy đối phương vậy mà kịp thời tạo thế trận phòng ngự, Siu Mậm chắt lưỡi, cảm thấy đáng tiếc.
Lúc này, nhưng mũi tên của quân Hồng Bàng bắt đầu phóng tới.
Siu Mậm thấy không thể tốc chiến tốc quyết, đánh tan đối thủ thì cho người của mình đi chậm lại, sử dụng đấu pháp không khác đối thủ: xạ thủ tác xạ, bộ binh từ từ tiến lên, ép cho xạ thủ địch phải vừa bắn bộ binh vừa đấu tên với xạ thủ bên mình.
Dân Pơtao Anui cũng có tài dùng nỏ, quân Hồng Bàng