Quyển IV: Chiêm- Giao đại chiến
C 33: Chiêu hiền đãi sĩ (2)
- Tại sao lại phải đi lên tận Tây Bình gia nhập quân đội?- Triệu Duy Đức thắc mắc vô cùng
- Chuyện này phải kể tới cuộc nổi loạn ở Nam Bàn năm xưa, từ cuộc biến loạn đó, người giỏi kẻ kém được phân loại ra.
Có những viên tướng giỏi nổi lên: Hoàng Anh Minh, Hoàng Anh Kiệt, Hà Văn Huy, Triều Trường Khanh, Trần Hựu Nhân,....!Kiệt với Minh thì thôi, còn 3 người kia, Hà Văn Huy là viên tướng có kinh nghiệm, kết thân với ông ta cũng là mạo hiểm, chỉ còn hai viên tướng trẻ Triều Trường Khanh và Trần Hựu Nhân là thích hợp nhất.
Hai viên tướng hiện đang ở Tây Bình.
- Ngươi điều tra kỹ quá nhỉ?
- Bổn phận của tôi mà.
Đồ nói bâng quơ vậy chứ việc này cũng gian khổ phết.
Để đảm bảo nguồn tin không sai, y phải từng bước tiếp cận các mục tiêu, trước tiên lấy thân phận nghệ sĩ đi vẽ tranh, rồi lân la làm quen với những người xung quanh chủ thể cần tìm tin tức, rồi cuối cùng mới bắt chuyện với chủ thể.
Các doanh trại quân đội thường đóng ở những nơi không tiện nghi, tới đó ở lâu cũng mệt vô cùng.
Nào là không có nhà ở tiện nghi, nào là quân đội thường có hành vi hạch sách, nào là những vụ gây rối khi binh sĩ ra ngoài uống rượu,...!
- Vậy hai kẻ Triều Trường Khanh và Trần Hựu Nhân là kẻ thế nào?
- Trần Hựu Nhân là con nhà địa chủ, một kẻ có tài năng võ học, tuy làm tướng, song theo tôi thấy, y nhiều nhất chỉ là một viên tiên phong xung trận chém đầu địch, dẫn đầu toàn quân, khó làm một đại tướng chỉ huy toàn cục.
Còn Triều Trường Khanh thì khác, hắn là một kẻ có mưu có dũng, có tham vọng.
Khi hắn mới bắt đầu làm tướng, nhiệm vụ của hắn chính là đấu với anh em Kiệt- Minh.
Tuy cuối cùng hắn bại, nhưng cũng gây khó dễ cho hai người kia đôi chút.
Về sau, hai bên giảng hòa, tên Khanh lại có thể hợp tác với anh em Kiệt- Minh.
- Hắn chống Kiệt- Minh ư? Chống điều gì?
- Nói vụ này, lại nhớ tới lời Chu Xuân Đạo nói.
Họ Hoàng thực tế mạnh lên không chỉ bằng kinh tế, còn bằng việc động binh gây chiến.
Nhưng họ rất khôn ngoan, mục tiêu gây chiến là những dân tộc thiểu số cứng đầu từng là mối nguy, sự phiền phức với các quan lại.
Vì thế, họ Hoàng chủ động đứng ra giải quyết, các quan đều thuận.
họ Hoàng lập lên những đạo quân lấy danh nghĩa săn đuổi người dân tộc thiểu số, thực tế là trước tiên đánh bại họ, bắt nô lệ, về sau lại thông qua việc đối xử tốt các nô lệ, thả các nô lệ quay ngược lại đất cũ, thuyết phục người dân nơi đó cùng hợp tác với làng Hồng Bàng, khiến họ vừa có nguồn lao động, vừa đỡ phải động binh.
Thế nhưng hành vi này cũng bị các quan lại chú ý, họ vừa muốn làng Hồng Bàng, họ Hoàng giúp tiêu diệt mối nguy, vừa muốn giữ lấy lợi ích cho riêng mình, nên lấy cớ tư binh là phạm pháp, cử các quan viên tới giám sát đạo quân của họ Hoàng thành lập.
Các viên quan này có nhiệm vụ không ngừng làm đội quân này ly tâm, không nghe lệnh từ họ Hoàng, làng Hồng Bàng, phục vụ cho lợi ích của quan viên và các gia tộc ở Tây Bình.
- Chà.
Vậy anh em họ Hoàng làm cách nào chống lại?
- Vụ đó tôi không rõ lắm, chỉ biết chắc là Triều Trường Khanh thua, vì sau đso đạo quân này vẫn trung thành với họ Hoàng, khi loạn Nam Bàn nổ ra, họ cùng Hoàng Anh Kiệt đi lên dẹp loạn.
Nếu không trung thành, sao dám đi như vậy.
Đánh trận tiêu diệt quân Nam Bàn đâu phải là nghĩa vụ của họ, tham gia cũng không có quyền lợi gì.
- Anh em họ Hoàng giỏi rồi, vậy tên Triều Trường Khanh thì sao?
- Chưa nói đâu xa, Triều Trường Khanh có gây khó dễ được cho anh em họ Hoàng thời kỳ đầu, nhưng về sau lại có thể giữ chức vụ, lại cùng anh em họ Hoàng đánh Nam Bàn, vậy hắn phải có năng lực gì đó chứ.
- Có thể là nịnh bợ họ Hoàng chăng?
- Rất có thể!- Đồ nhún vai- Có điều tôi đã tiếp xúc với Triều Trường Khanh, cảm thấy con người này không phải dạng như vậy.
- Họa hổ họa bì nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm.- Một người nhắc nhở
- Không cần lo quá, ta cứ lên đó.
Nếu là hạng anh hùng, ta kết giao, nếu là hạng vô năng, ta sử dụng.- Triệu Duy Đức quyết định lên hội ngộ.
Đoàn người tiến lên Tây Bình, Nguyễn Văn Đồ dùng mối quan hệ tạo dựng khi trước, liên lạc với Trần Hựu Nhân.
Trần Hựu Nhân thấy Nguyễn Văn Đồ tới, lập tức ra chào hỏi.
Mối quan hệ của hai bên cũng khá thân thiết, khi Đồ cũng dùng chiêu bài họa sĩ tiếp cận, sau đó tặng Nhân vài bức tranh đẹp, lại giúp vẽ tranh cho ông bà của Trần Hựu Nhân thật đẹp làm tranh thờ về sau.
Chưa có máy chụp ảnh, bức tranh đẹp, vẽ nên thần thái là cực giá trị.
- Họa sư Đồ, hân hạnh hân hạnh quá.
Lần trước bức họa ông vẽ, ông bà nội tôi rất là ưu.
Lần này, cha tôi có người bạn, bệnh nặng, gia đình cũng tận tình cứu chữa, nhưng chưa biết thế nào, họ đánh tiếng lên đây để tôi nhờ ông qua, vẽ lại cho bức tranh.
May sao ông lên đây, thật là trùng hợp.
- Vậy thì phải gọi là duyên rồi.
Nhờ ơn tướng quân, tôi lại có mối làm ăn mới.- Đồ hồ hởi đáp
- Ha ha ha, tướng quân cái gì chứ, ta chỉ là viên tiểu tướng, binh chưa đủ 1000 à.
- Tướng quân còn trẻ mà, cơ hội thăng tiến còn nhiều.
Chưa kể tôi nghe nói Chiêm Thành sắp gây sự, khi đố, tướng quân dân quân bảo hộ nhân dân, trước là kiến công lập nghiệp, sau để lại tiếng thơm muôn đời.
Khi ấy, tướng quân biết đâu phong hầu bái tướng ấy chứ.
- Ha ha ha, cảm ơn lời chúc của ông bạn họa sư.
Trần Hựu Nhân cười nói một phen, chợt nhìn qua đám người Triệu Duy Đức ở phía sau, cũng hơi tò mò hỏi thăm.
Đồ liền giới thiệu:
- Đây