- Lũ khốn kiếp cũng bắt đầu rồi!-- Lý Huệ Trân liếm môi nhìn phía trước, thuyền quân Chiêm đang lặng lẽ kéo những con thuyền đắm đi.
Những chiếc thuyền trở đầy đá nặng nề bị đánh đắm kia đã ngăn cản tốc độ ra khỏi cảng Thị Lị Bị Nại của thủy quân, giúp quân Chiêm bắn phá rất ác lúc ban đầu, tạo thương vong lớn cho thủy quân Hoài Nhân.
Nhưng hôm nay, nhân lúc trời nhá nhem tối, quân Chiêm vậy mà bắt đầu thu dọn chúng.
Không còn nghi ngờ gì nữa, quân Chiêm muốn đánh vào.
Nhưng đây cũng không phải bất ngờ gì, thậm chí còn là thứ họ đã mong chờ từ lâu.
Quân Hoài Nhân mất bao thời gian bố trí, chính là để dụ quân Chiêm Thành tấn công.
Ngay lúc này, đại quân giả vờ đi đánh cướp biển đã bắt đầu quay về, khoảng chiều mai là sẽ về, khi ấy, quân Chiêm nhất định chết chắc.
Trời tối dần, quân Chiêm cũng lấy hết các chướng ngại vật mà chúng tự giăng da, còn thủy quân Hoài Nhân được lệnh tập hợp để phòng bất chắc.
Trời càng lúc càng tối, quân Chiêm kéo xong chướng ngại, lũ lượt kéo vào.
Chúng cho người tới eo đất cửa đầm đốt lửa thật to để thuyền đi vào dễ hơn, không bị va đập.
Thông qua ánh lửa, kẻ địch đang đưa toàn bộ thuyền của chúng tiến vào cảng Thị Lị Bị Nại.
- Toàn quân chuẩn bị, quyết chiến!- L ỹ Vĩnh Khuê ra lệnh đánh trống chiêng cảnh báo, hiệu lệnh toàn quân lập trận.
Bên Ebisu cũng đáp lại bằng hai tiếng súng.
Thủy quân Hoài Nhân mấy hôm nay đã được làm công tác tư tưởng, biết sẽ có đại chiến nên thấy địch tới vẫn bình tĩnh như không, lên thuyền dàn trận đối phó.
Lúc này tuy có ánh trăng, nhưng cơ bản vẫn khá tối, hai bên chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy nhau.
Hai bên không bắn tên hoặc súng, khoảng cách xa, tầm nhìn hạn chế do ánh sáng yếu thì bắn không trúng từ khoảng cách này, rất lãng phí tên, đạn, thuốc súng.
Hai đội thuyền từ từ tiến lại, trên thuyền đều đốt lửa để lấy tầm nhìn, nhưng không dám đốt quá nhiều, vì sợ đối phương nhìn rõ bản thân để bắn.
Khi bắt đầu cách nhau khoảng 2 tầm tên bắn, những mũi tên lửa đầu tiên được bắn tới.
Các mũi tên được bắn cầu vồng, cốt yếu để tính toán khoảng cách, ước lượng góc bắn,...
- Có thể bắn không?
- Không thể, ở khoảng cách này, muốn tạo sát thương thì phải duy trì mật độ tên bắn tới cực lớn, nhưng chúng ta bắn mạnh lúc này thì lát không còn gì mà bắn đâu, giữ tên đi.
Bên Lý Vĩnh Khuê sau loạt tên thử thì thôi không bắn nữa, đợi tới gần hơn.
Ở phía ngược lại, quân Chiêm bắn tên liên tục, dùng cả cung tên thường lẫn sàng nỗ giã vào thuyền quân Hoài Nhân.
Với mật độ lớn, lại đang lúc đêm tối khó lòng quan sát, nhiều binh sĩ phải đợi tên gần tới mới thoáng thấy, không kịp ẩn nấp hoặc giơ khiên lên che chắn, liền trúng tên, kẻ ngã ra thuyền, người xuống mặt nước,...
- Địch điên rồi ư?- Lý Vĩnh Khuê không hiểu nổi, chúng bắn như này thì lát nữa tới gần hơn, còn có tên mà bắn sao.
- Đại nhân, phải làm sao đây?
- Tiếp cận chúng thêm chút nữa, đảm bảo tầm bắn hiệu quả.
- Rõ!
Đoàn thuyền quân Chiêm tới đủ gần, quân Hoài Nhân bắt đầu bắn lại.
Lúc này, quân Chiêm đã bắn hết phân nửa lượng tên đã mang theo, nhưng vẫn không hề ngừng lại.
Hai bên bắn tên qua liên tục, thương vong tăng ngày một nhiều.
Vì hai bên bắn tên quá nhiều, trên mạn thuyền các binh sĩ chỉ có cố che chắn tên rồi bắn tên đáp trả, chứ chả có thời gian để quan sát, thành ra không ai nhận thấy kẻ địch đang lao thuyền thẳng vào chỗ mình.
- Ầm!
- Ầm!
- Ầm!- Tiếng những chiếc thuyền va chạm vang lên liên tục.
Quân Chiêm điều khiển thuyền lao bừa vào thuyền quân Hoài Nhân.
Hai bên va chạm các thuyền đều chìm.
Ở khoảng cách đủ gần rồi, Lý Vĩnh Khuê nhận ra, đối phương vậy mà chỉ có hàng đầu tấn công, các hàng sau đã dừng lại từ lúc nào.
Hàng đầu của địch đụng hết sức đoàn thuyền Hoài Nhân xong, binh lính trên thuyền ào qua thuyền quân Hoài Nhân giao chiến.
Nếu hai thuyền hư hỏng quá nặng, sắp chìm thì đối phương mới chủ động bỏ thuyền nhảy xuống bể mà bơi.
Nhưng chúng không bơi ra thuyền mình, mà nhắm vào hướng bờ để bơi.
Lý Vĩnh Khuê còn chưa hiểu lắm, thì địch lại tiếp tục tiến lên.
Lần này chúng chuyển hướng thuyền, tạt hai cánh trái phải.
Lý Vĩnh Khuê phải chia thuyền ra ngăn chặn.
Đối phương tiếp tục bắn tên không tiếc, rồi lao thuyền vào húc vỡ thuyền bên Hoài Nhân, không vỡ thì cho lính nhào qua chém giết.
Lý Vĩnh Khuê nhận ra, đối phương đang muốn làm hỏng các chiến thuyền bên mình.
Nguyên nhân chỉ có một, đó là để chuẩn bị cho một cuộc đổ bộ bằng các thuyền chở lính.
Thuyền chở lính thường nặng, khó xoay chuyển, nếu bị thuyền chiến tiếp cận, va đập thì coi như xong, thuyền hỏng và hàng trăm lính có thể rơi xuống nước.
Lý Vĩnh Khuê ra lệnh báo động cho các thuyền lập tức kéo dãn khoảng cách, không để địch có thể tiếp cận, còn bản thân thì dẫn một đội thuyền hơn 20 chiếc nhanh chóng cơ động thoát khỏi vòng vây, tìm một nơi cẩn thận chờ đợi.
Đoàn thuyền chở lính rất nhanh sẽ tới đây.
Hắn cũng cho người đi vào bờ cấp báo cho trong đó, đối thủ chuẩn bị đột kích tổng lực vào trong bờ.
Đi ngang qua chỗ Ebisu, Lý Vĩnh Khuê yêu cầu bọn người Ebisu chia lính lên thuyền ông ta, chủ yếu là tăng cường lực lượng sử dụng hỏa khí.
Ngoài ra, lực lượng của Ebisu cũng phải chia ra quay về đất liền, chuẩn bị phòng thủ trên bờ, đến nơi thuận lợi nhất cho địch đổ bộ, lập tức bày trận để chuẩn bị ngăn địch đổ bộ lên bờ thuận lợi.
- Ý ngài là sao chứ?
- Ta đã đưa tin về trong thành, điều động toàn bộ binh lính còn lại ra ứng cứu, nhanh thôi các người sẽ có viện binh.
Quan trọng là không được để địch chiếm được bãi thuyền quá sớm, để