Trong lúc Trần Khải Ngôn và Lục Thừa Phong đang giao đấu cùng con lang yêu kia thì Bạch Ngân Hoa vẫn mãi mê mẩn nhìn vào viên ngọc kia.
Viên ngọc đó đang phát ra một luồng ánh sáng mãnh liệt chiếu vào con sói kia cứ như đang truyền sức mạnh cho nó vậy.
Nó càng đánh càng mạnh, những đòn tấn công của nó mạnh mẽ đến mức cả Khải Phong và Thừa Phong hợp sức cũng chưa chắc đỡ được.
Cả hai bọn họ đang dần dần yếu thế.
Lúc này Bạch Ngân Hoa nở nụ cười khó hiểu chạm vào viên hồng ngọc kia, đột nhiên ánh sáng kia cũng không còn chiếu vào lang yêu kia nữa.
Nàng cầm nó lên bỗng nhiên viên ngọc sáng bừng lên chiếu thẳng vào mắt nàng, lúc này nàng cảm thấy như viên ngọc đó giống như vốn dĩ là của mình liền dùng tay áo lau đi những hạt bụi dính lên nó.
Dù là tình hình nguy cấp nhưng Khải Ngôn kia vẫn không quên để mắt tới nàng, cảnh tượng vừa nãy từ đầu đến cuối hắn đều nhìn thấy hết cũng cau mày khó hiểu.
Lang yêu kia bị mất yêu lực từ viên ngọc đó cũng yếu ớt như mất đi bảy phần công lực, Lục Thừa Phong cũng mau chóng một chiêu kết liễu nó, cuối cùng con sói kia hồn siêu phách tán.
Sau khi tiêu diệt được yêu quái cả hai bọn họ liền chạy đến chỗ Ngân Hoa.
"Ngân Hoa sư muội, muội có bị thương ở đâu không?"_Trần Khải Ngôn lo lắng hỏi.
Ngân Hoa cười ngốc lắc đầu "Ta không sao"
"Ngân Hoa, lúc nãy muội thấy Phong ca ca của muội có lợi hại không? Chỉ cần một chiêu ta đã cho con lang yêu đó hồn siêu phách tán luôn đó."_Lục Thừa Phong vừa nói vừa cầm kiếm múa vài đường khoe khoang với nàng.
Bạch Ngân Hoa vừa vỗ tay vừa cười khích lệ y "Lợi hại! Lợi hại! Không hổ danh là Phong ca ca của ta."
"E…hèm"_Trần Khải Ngôn giả vờ kêu một tiếng, nhắc nhở nàng đừng quên hắn.
Bạch Ngân Hoa hiểu ý liền quay qua hắn cười tươi "Đương nhiên là Khải Ngôn sư huynh cũng rất lợi hại rồi!"
Lục Thừa Phong nhìn thấy viên hồng ngọc trên tay Ngân Hoa liền hỏi "Nè Ngân Hoa, muội lấy cái viên ngọc đó làm gì?"
Ngân Hoa nghe y hỏi liền đưa viên ngọc lên nói "Ta thấy nó rất đẹp, rất muốn giữ ở bên mình."
"Không được, cái này là vật của yêu quái, phải đem về cho cha cất giữ nó mới được"_Lục Thừa Phong không đồng tình với nàng nói.
"Thật ra cái này người tu hành cũng có thể sử dụng nó để hỗ trợ cho việc tu luyện đó"_Trần Khải Ngôn chỉ tay vào viên ngọc nói.
"Thật vậy sao? Những lúc nãy huynh bảo nó là của yêuhồng điệp ở Điệp Tinh cốc mà?"_Lục Thừa Phong khó hiểu hỏi hắn.
Trần Khải Ngôn phất tay áo ra sau nhìn vào viên ngọc đang sáng kia "Đúng là vật của Điệp Tinh cốc, thứ đó giúp duy trì yêu lực nhưng cũng giúp cho người tu hành rất nhiều.
Năm xưa các danh môn chính phái thích săn điệp yêu một phần để tiêu diệt không cho chúng hại người, một phần cũng là muốn lấy viên hồng ngọc giúp cho tu luyện của họ sớm ngày đắc đạo"
"À thì ra là như vậy."_Thừa Phong hiểu ý gật đầu nói.
"Sư huynh, ta lấy nó có được không?"_Bạch Ngân Hoa lanh lợi hỏi.
"Muội thích nó đến vậy sao?"_Khải Ngôn cười hiền nhìn nàng.
Bạch Ngân Hoa gật đầu liên tục mong chờ sự đồng ý của y.
Trần Khải Ngôn lúc này xòe tay ra bảo nàng "Vậy tiểu sư muội đưa nó cho ta đi, ta giúp muội khiến nó trở thành thứ có ích cho muội, có được không?"
Bạch Ngân Hoa do dự một lúc cuối cùng cũng tin tưởng đưa cho hắn.
"Bạch tiểu thư sướng nhất rồi đó nha.
Có sư huynh tốt như vậy hình