Cố Nhất Long nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu hướng về nữ nhân nhỏ nhắn kia chậm rãi nói "Cô cũng rất dễ thương mà!"
"Hả? Ta dễ thương sao?"_Bạch Ngân Hoa nói rồi ngại ngùng đưa tay áp lên má.
Lúc này nàng nhìn về phía hắn, mặt biểu cảm như sựt nhớ ra gì đó mà lên tiếng hỏi "Ủa mà nãy giờ ngươi vẽ cái gì vậy? Mau đưa ta xem thử!"
"Đây!"_Cố Nhất Long nói rồi liền đưa bức tranh vừa vẽ ra đưa cho nàng xem.
Trên tranh là hình ảnh của một cô nương mặc y phục đỏ tối nắm tay bảy tám đứa trẻ quay vòng giữa biển hoa đầy màu sắc, lại còn đang rất vui vẻ.
Bạch Ngân Hoa vừa nhìn thấy đã nhận ra người trong tranh là mình liền vui vẻ cầm lấy.
Khóe miệng cười tươi đến lộ cả chân răng, nàng thích thú kêu lên "Là ta! Thật sự là ta đó!"
"Nếu cô thích thì ta sẽ tặng cô, coi như kỷ vật."_Cố Nhất Long nhìn nàng rồi cười nói.
Bạch Ngân Hoa phấn khích hỏi "Thật sao? Ngươi tặng cho ta hả?"
"Đương nhiên rồi! Ta vẽ cho cô mà."
Ngân Hoa hơn hở mở to đôi mắt tựa ngọc kia nhìn hắn, khóe miệng lại động đậy "Vậy ta không khách sáo đâu nhé?"
Hắn mỉm cười rồi khoác tay qua vai nàng, khuôn mặt đắc ý nói "Lấy tranh rồi thì lấy ta để báo đáp đi."
Sắc mặt nữ nhân kia bắt đầu thay đổi, nàng bĩu môi rồi nhẹ nhàng hất tay của hắn xuống.
Từ từ cuộn lại bức tranh, Ngân Hoa trả lại cho hắn, giọng điệu hụt hẫng kêu lên "Vậy ta trả cho ngươi này! Không lấy nữa." Nói rồi nàng quay lưng bỏ đi.
Cố Nhất Long kia hốt hoảng kéo tay nàng lại, nhanh chóng bào chữa "A nè! Ta giỡn xíu thôi mà." Nói rồi hắn đưa lại tranh cho nàng, hạ giọng nói "Được rồi, cô cầm lấy đi.
Bổn thiếu gia không giỡn với cô nữa, đừng giận ha?"
"Vậy còn nghe được."
Lúc này từ xa có một ánh sáng vàng, nhỏ bay tới.
Bạch Ngân Hoa như theo bản năng mà kêu lên "Sư huynh!" nàng bắt lấy nó, nhắm mắt lại.
*Ngân Hoa! Mau về, sư đệ tỉnh lại rồi!*
Nghe xong nàng liền vui mừng quay ra nhìn Nhất Long "Ca ca của ta tỉnh lại rồi!"
Hắn cũng bất ngờ mà kêu lên "Thật sao? Vậy coi mau quay về đi!"
"Ngươi không đi sao?"_Bạch Ngân Hoa nhíu mày hỏi.
"Ta phải quay về nhà, cha mẹ chắc lo cho ta lắm.
Cô đi mau đi!"_Cố Nhất Long mỉm cười giục nàng.
"Vậy ta đi trước nhé!"
Nói rồi Bạch Ngân Hoa gọi Hồng Quang kiếp ra, nhanh chóng nhảy lên nó, nàng định đi nhưng đột nhiên lại quay đầu nhìn nam nhân kia "Cố Nhất Long, đa tạ ngươi! Ngươi là người bạn tốt nhất trong số những người bạn mà ta quen biết ở ngoài Thái Dương sơn đó.
Hy vọng sau khi rời khỏi, chúng ta sẽ còn có thể gặp lại."
"Có duyên tự khắc sẽ gặp được thôi! Cô cũng là người bạn tốt nhất của ta."_Cố Nhất Long giọng đầy