Lễ thành thân tính ra cũng đã kết thúc gần hai ngày, vậy mà khắp Thành Dương phái này vẫn là còn vương vấn chút dư âm với không khí hôm ấy.
Thời tiết chiều hôm nay khá tốt, theo phong thủy thì hôm nay là ngày lành để đôi tân lang tân nương nhà họ Lâm rời khỏi Thành Dương phái, trở về với cuộc sống bình phàm như các bá tánh trong thiên hạ.
Trong đại điện, Lẫm Mẫn Hằng cùng với Thường Phỉ Phỉ đồng loạt quỳ xuống trước vị chưởng môn Lục Tư Đường rồi cúi đầu xuống bái ông một cách long trọng để từ biệt.
Tính đến nay thì hai người họ cũng theo ông gần 20 năm rồi.
Quãng thời gian đó Lục Từ Đường đã giúp đỡ, chiếu cố cho người rất nhiều.
Nhiều lần trong lúc làm nhiệm vụ bắt yêu cả hai luôn được ông hỗ trợ nhiệt tình, lúc bị thương ông cũng không bỏ họ lại.
Bấy nhiêu chuyện thôi cũng đủ cho đôi phu thê ấy biết ơn vạn lần.
"Được rồi! Đừng quỳ nữa, mau đứng lên!"_Lục Tư Đường miệng nói, tay khẽ đưa ra rồi đỡ hai người.
Thường Phỉ Phỉ nhìn con người đáng kính trước mặt, nước mắt rưng rưng mà nói "Chưởng môn sư huynh! Ta thật sự rất biết ơn huynh, hy vọng sau này mọi điều may mắn sẽ đến với huynh.
Hy vọng Thành Dương phái này dưới tay huynh sẽ càng ngày càng vững chắc, càng ngày càng thuận lợi vươn lên"
Lục Tư Đường nghe lời nói đó của bà mà trong lòng cũng có phần xúc động, ông đưa tay lên vỗ nhẹ bên tay của bà rồi nói "Phỉ sư muội! Ta trước giờ luôn xem muội như là muội muội ruột của ta.
Nếu như sau khi về quê họ Lâm này ăn hiếp muội thì cứ báo cho sư huynh nhé? Sư huynh làm chủ cho muội, thay muội trừng trị hắn!"
"Được thôi!"_Thường Phỉ Phỉ mỉm cười nói.
"Này sư huynh! Ta sẽ không để huynh có cơ hội ra tay đâu! Haha"_Lâm Mẫn Hằng nói rồi cười đắc ý.
"Quân tử nhất ngôn, nói được làm được nha!"
"Không vấn đề!"_Lâm Mẫn Hằng cười nói rồi sau đó nhìn xung quanh đại điện với ánh mắt có phần tiếc nuối "Thật không nỡ xa nơi này mà!"
"Được rồi đừng tiếc nữa! Mau đi đi!"
Lâm Mẫn Hằng nhíu mày nhìn ông rồi đáp lại "Đi! Phải đi chứ! Nhưng mà nếu như sau này có gặp biến cố gì thì nhớ gọi hai người bọn ta đó nha sư huynh!"
Thường Phỉ Phỉ đã nhìn xung quanh tìm kiếm thứ gì đó nhưng vẫn không thấy, cuối cùng vẫn là sốt ruột hỏi "Cơ mà sao không thấy Hàn sư huynh đâu nhỉ?"
Lục Thừa Phong ở phía sau lên tiếng trả lời "Hàn sư bá cùng với Khải Ngôn sư huynh nói là có việc.
Hai người họ nhờ con chuyển lời cho sư thúc và cô cô một câu Thượng lộ bình an ạ"
"À! Vậy thì nhờ con chuyển lời đa tạ qua cho họ giúp ta nhé!"_Thường Phỉ Phỉ vừa dứt câu đã thấy Thừa Phong nhanh chóng gật đầu, lúc này mới yên tâm mà quay đi.
Bạch Ngân Hoa đứng một góc nhìn bọn họ từ biệt nhau xúc động vô cùng, từ nhỏ Thường Phỉ Phỉ đã luôn chăm sóc nàng, Lâm Mẫn Hằng lại cực kì yêu thương chiều chuộng nàng.
Nghĩ đi nghĩ lại nhìn hai người hạnh phúc như vậy nàng cũng rất vui cho họ nhưng sắp phải xa nhau nàng thật sự không nỡ.
Tự nhủ đứng nhìn như vậy cũng không hay, nàng từ từ đi lại chỗ hai người, gương mặt mếu máo mà ôm lấy Phỉ Phỉ "Cô cô~ Người đi mạnh giỏi nha...!nhớ phải giữ gìn sức khỏe thật tốt đó!"
Phỉ Phỉ mỉm cười vỗ nhẹ vào tấm lưng gầy gò của nàng rồi đáp "Ta biết rồi! Con cũng phải tự biết lo cho mình đi đó.
Đừng chọc giận sư phụ của con, ta đi rồi sẽ không ai nói đỡ giúp con nữa đâu."
"Vâng! Con biết rồi ạ!"
Lâm Mẫn Hằng đưa tay xoa nhẹ mái tóc của nàng, ánh mắt ôn nhu mỉm cười nói "Ngân Hoa bây giờ cũng đã lớn rồi, chắc chắn sẽ hiểu chuyện hơn.
Đúng không?"
"Vâng!"
Lâm Mẫn Hằng nhìn vị nương tử của mình rồi cười nói "Được rồi! Chúng ta đi thôi!"
"Vâng!"
Nói rồi hai người dắt tay nhau rời khỏi đại diện của Thành Dương phái, theo sau đó