Hồng Hạnh Thổn Thức

Thời gian gặm nhấm lý gia nam


trước sau

Đinh Tuấn Kiệt về quê đón ông nội và vợ lên thành phố.

Không ngờ ông nội sống chết cũng không muốn đi, không có cách nào nên Đinh Tuấn Kiệt đành mời người quen tới chăm sóc ông.

Đã lớn tuổi như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Lý Gia Nam đi xa. Vừa lên xe cô đã bắt đầu buồn nôn, nôn đến tận bến xuống. Cô nôn ra mật xanh mật vàng. Sắc mặt cô tái xanh, hơi thở yếu ớt giống như người bị bệnh khiến Đinh Tuấn Kiệt sợ hết hồn, anh cứ luống cuống muốn giúp nhưng chẳng biết phải làm gì.

Lúc xuống xe, Lý Gia Nam tưởng như mình đã tới một thế giới khác.

Những tòa nhà chọc trời, những nam thanh nữ tú thời trang, những con đường to gấp bốn lần đưởng ở thị trấn, trên đường toàn những loại xe ô tô thời thượng...Hóa ra thành phố Trùng Khánh còn to hơn cả tưởng tượng của cô. Cô ngỡ ngàng thốt lên: " Nơi này to thật đấy!"

Đinh Tuấn Kiệt ôm lấy vợ, anh nhìn dáng vẻ quê mùa của vợ không nén nổi cười thầm trong bụng: "Em mới chỉ nhìn thấy một góc của nó mà thôi." Cảm thấy vợ thật tội nghiệp, anh lại càng ôm cô chặt hơn.

Đinh Tuấn Kiệt thực sự muốn lấy lòng Gia Nam do vậy anh nói nhỏ với vợ: " Gia Nam à, hay là trước tiên vợ chồng mình đi siêu thị mua váy cho em. Quần áo ở đây đẹp lắm em ạ."

Bỗng Gia Nam cảm thấy bất mãn và buồn phiền trước sự thay đổi của Đinh Tuấn Kiệt. trước đây khi ở thị trấn nhỏ, chỉ cần ngày ngày được ăn no là hạnh phúc lắm rồi. Nếu có dư tiền thì cũng phải tiết kiệm, không thể tiêu xài lung tung.

Đúng lúc này một cô gái trang điểm rất đẹp, ăn mặc thời trang giống như người mẫu trong ti vi đi ngang qua Gia Nam. Cô ta đã đi từ lâu nhưng mùi nước hoa vẫn còn thơm nức, vừa đi vừa lắc mông rất sành điệu khiến Gia Nam phát ngượng.

Gia Nam hết nhìn cô gái lại đưa mắt nhìn chồng, cô thầm nghĩ anh đã học cách sống mới từ thế giới phù phiếm này hay sao.

" Không mua gì hết, về nhà sớm đi anh! Xe cộ ở đây chạy nhanh quá khiến em chóng cả mặt." Gia Nam nói dối.

Vợ nói khó chịu trong người, trách nhiệm của người chồng là phải nhanh chóng chiều ý cô. Anh vội vàng bắt taxi về nhà.

Vừa bước vào nhà Gia Nam dường như không tin nổi vào mắt mình nữa, cô thắc mắc lẽ nào đất Trùng Khánh này chỗ nào cũng có vàng hay sao? Nếu không thế thì làm sao chỉ bốn năm ngắn ngủi Đinh Tuấn Kiệt đã có thể ở trong một hoàng cung thế này?

" Anh mua căn phòng này bằng chính sức của mình sao?" CÔ tò mò hỏi rồi cẩn thận sờ vào các đồ điện trong phòng. Tivi màu 24 inch, Gia Nam thầm nghĩ, trông nó còn chắc chắn hơn cả màn hình lộ thiên ở thị trấn.

" Đương nhiên...là anh kiếm được. Rất vất vả đấy!" Đinh Tuấn Kiệt không trả lời dứt khoát, cứ lí nhí trong miệng. Anh vô tình nhớ tới cái đảo vàng đó.

Ngẩng cao đầu, anh dẫn vợ tham quan căn nhà, rồi dạy cô cách sử dụng các thiết bị cao cấp trong nhà.

Gia Nam cảm kích nói: " Anh vất vả, em cũng vất vả. Càng vất vả anh lại càng trưởng thành, còn em thì lại càng già."

Lại một lần nữa Đinh Tuấn Kiệt bị dội nước lạnh vì câu nói không hiểu vô tình hay hữu ý của Gia Nam. Anh không hiểu tại sao vợ anh cứ luôn nhắc nhở anh. Thế là anh trầm hẳn xuống, anh muốn kích hoạt lại bầu không khí lần nữa nhưng không có cách nào.

Lúc này Gia Nam đang tò mò đứng cạnh đầu DVD, anh vội vàng đi tới nhiệt tình hướng dẫn cách sử dụng. Rồi anh chợt nhớ tối qua anh đã đặc biệt mua dành cho vợ đĩa phim Hồng Lâu Mộng. Anh hỏi cô có muốn xem không.

Đề nghị này ngay lập tức được chấp nhận, anh vui vẻ hẳn, thầm cảm tạ hoàng ân hải hà của vợ. Gia Nam muốn đi vệ sinh, Đinh Tuấn Kiệt dẫn cô đi sau đó quay lại mở đĩa.

Lý Gia Nam đi vào nhà vệ sinh một mình, cô thầm nghĩ rằng mình và chồng đang sống ở hai thế giới khác nhau. Chồng mình trẻ trung lại hấp dẫn, còn mình thì...

Lý Gia Nam bước vào nhà vệ sinh thơm mùi hoa nhài, bỗng nhiên cô cảm thấy khó chịu bởi tại sao người ta lại đặt gương trong nhà vệ sinh kia chứ. Khi cô nhìn thẳng vào gương mặt già nua, mái tóc bạc và các nếp nhăn, cô thậm chí không dám ngẩng đầu lên nữa.

Chồng mình nói là không để ý. Nhưng Gia Nam lại nhìn vào gương, cô giơ tay vuốt ve khuôn mặt mình rồi thầm nghĩ: " Nhưng mình lại rất để ý."

Lúc hoàn thiện căn nhà khi lựa chọn lắp bồn cầu, họ không hề có ý định lắp kiểu xí xổm. Điều này đã gây khó khăn cho Gia Nam - người chưa từng nhìn thấy đồ vật " cao cấp" này.

Cô đi lẩn quẩn trong nhà vệ sinh nhưng mãi không tìm thấy " hố phân" mà nửa đời mình đã sử dụng. Cô đã buồn lắm rồi, nhưng lại ngại không muốn đi hỏi chồng. Cô nhận thấy chỉ có bồn cầu là thấp nhất, cô đoán có lẽ nó được dùng khi đi đại tiện cũng nên. Thế là cô gắng sức trèo lên rồi ngồi xổm trên mặt bồn cầu, sau đó mới thảng thốt đi đại tiện. Cô thầm nghĩ có lẽ cả đời này mình sống không có hậu, mau mà còn khỏe, nếu như sống tới 70, 80 tuổi, sợ rằng chết vì nhịn do không trèo lên được " hố phân" cũng nên.

Sau đó Gia Nam oán trách chồng làm " hố phân" cao quá, bệ ngồi thì lại vừa chật vừa trơn khiến ngồi không vững. Suy nghĩ một hồi rồi Đinh Tuấn Kiệt đoán ra, mỗi lần sử dụng bồn cầu vợ anh thường ngồi xổm trên đó, anh cố nhịn cười. Anh nghĩ tới lòng tự trọng của cô. Anh đã nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn là khi anh đi đại tiện thường mượn cớ không có giấy vệ sinh rồi gọi vợ đưa vào cho. Gia Nam đã tròn mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy cách sử dụng đúng cách của bồn cầu.

Gia Nam xem được một lúc phim Hồng Lâu Mộng thì thấy mệt. Đinh Tuấn Kiệt tắm rửa xong xuôi liền đưa vợ vào phòng ngủ, anh còn cẩn thận đắp chăn cho vợ. Sau đó anh mới đi ra. Trông anh chẳng khác gì phục vụ hoàng thái hậu.

Gia Nam phát hiện ra hai sợi tóc trên gối vừa dài vừa mỏng. Cô nhớ lại những lời nhắc nhở của bà con hàng xóm, họ cho rằng thành phố chẳng có gì hay cả, ở đó hồ li kiểu gì cũng thành tinh.

Gia Nam cảm thấy trong lòng nặng nề, mãi không thể ngủ được. Đinh Tuấn Kiệt là người đàn ông bình thường, hơn nữa vợ chông lâu ngày mới gặp mặt nên anh chỉ muốn gần gũi với vợ ngay.

Tối đó, mới nằm lên giường anh đã vội vàng hôn Gia Nam, miệng cư slẩm bẩm những câu đại loại như anh nhớ em. Nhưng Gia Nam lại có cảm giác không yên khi nhìn thấy hai sợi tóc kia nên cô chẳng có tâm trạng nào. Gia Nam giả vờ ngủ. Đinh Tuấn Kiệt ôm vợ hồi lâu chẳng thấy có phản ứng gì thì cụt hứng nên quay lưng lại ngủ. Gia Nam nằm im quay mặt vào tường. Mãi tới khi nghe tiếng thở đều đều ở bên cạnh mới cẩn thận quay người lại.

Ánh đèn ngủ màu vàng yếu ớt mờ mờ chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của Đinh Tuấn Kiệt đang nằm bên. Lúc này anh nằm ngủ say sưa đáng yêu, ngây thơ giống như trẻ sơ sinh khiến Gia Nam vừa hận lại vừa yêu. Yêu là bởi anh là chồng cô, cô không thể rời xa anh, dòng máu chảy trong cơ thể cô đã cô đặc thành tình yêu vô tận dành cho Đinh Tuấn
Kiệt. Hận là bởi cô đã là phụ nữ lớn tuổi, không còn khả năng sinh con cho anh nữa, vào tuổi này cô cũng không còn đủ sức hấp dẫn để khiến anh si mê. Cô hận là càng ngày khuôn mặt cô càng lão hóa, cơ thể cô càng ngày càng xuống cấp. Những điều này đã khiến cô vô cùng tự ti, khiến cô trở nên đa nghi và nóng nẩy.

Gia Nam nhẹ nhàng giơ tay ra vuốt ve khuôn mặt chồng rồi thầm gọi tên anh giống như trước đây. Mặt trăng treo ngoài cửa sổ rất đẹp, cô lại thầm nghĩ, làm thể nào mình có thể đẹp thánh thiện và sáng trong mãi được? Làm thế nào có thể giống như mặt trăng cứ khuyết rồi lại tròn, cứ lặn rồi lại mọc, tồn tại đời đời? Gia Nam bất lực nhắm mắt, một giọt lệ nhẹ nhàng lăn trên gò má.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Đinh Tuấn Kiệt không thấy vợ đâu. Anh bước vào bếp đã thấy một bữa sáng đơn giản nhưng đẹp mắt, đang bốc khói mỉm cười với anh. Gia Nam bước vào choàng áo khoác ngoài cho anh, cô mắng yêu: " Buổi sáng hãy còn lạnh tại sao chỉ mặc áo ngủ đi ra thế này?"

Mùi vị ngon lành của bữa cơm khiến Đinh Tuấn Kiệt rất vui. Đánh răng rửa mặt xong xuôi, anh ngấu nghiến ăn cháo đậu xanh rồi tạm biệt vợ đi làm. Anh dặn vợ trưa anh không về, nếu cô cảm thấy buồn có thể đi loanh quanh ngắm cảnh, tiền để ở dưới gối.

Do cảm thấy rất vui, anh ôm Gia Nam rồi hôm trộm một cái khiến cô vừa tức vừa ngượng. Vợ anh tức thật, anh chỉ còn biết lí nhí hứa lần sau không dám nữa rồi vội vã đi làm.

Chồng vừa đi khỏi, Gia Nam đã cảm thấy trống trải trong căn phòng rộng. Vuốt khuôn mặt mình cô nhớ lại hành động của Tuấn Kiệt trước khi đi làm rồi lại suy nghĩ lung tung, lẽ nào anh cũng làm như thế với cô gái bí ẩn kia. Thế cô gái kia sẽ phản ứng thế nào nhỉ? Cô ta sẽ nũng nịu nói " đáng ghét" hay là nồng nhiệt đáp lại nụ hôn của anh nhỉ? Nghĩ tới đây Gia Nam cảm thấy ghê tởm.

Lý Gia Nam đã qua lứa tuổi thanh niên, lứa tuổi thích thú với chuyên chăn gối năm nữ, cô cảm thấy vợ chồng với nhau nên kính trọng lẫn nhau giống như khách thì hay hơn. Bản thân cô luôn phản cảm và bài xích cái chuyện bại hoại thuần phong mỹ tục kia.

Trong đầu óc cổ hủ của Gia Nam, hôn nhau, quấn quýt thậm chí cầm tay nhau trên phố là những việc bại họai thuần phong mỹ tục, đáng xấu hổ. Vậy mà hcồng mình lại đối xử với mình như thế, một là, làm tổn thương tới lòng tự trọng của mình, hai là, đánh đồng mình với loại phụ nữ phóng đãng, dâm loạn. Tận đáy lòng, Gia Nam không tài nào hiểu rằng chồng mình hành động như vậy bởi anh đang thuộc lứa tuổi chín muồi, lứa tuổi hừng hực nhiệt huyết của người đàn ông. Cô cảm thấy chồng mình thật phong lưu, tầm thường, cô không thể lý giải nổi.

Gia Nam ở lì trong nhà, tuy rất thích mua sắm, nhưng cô lại không muốn tiếp xúc với người thành phố. CÔ chỉ ra ngoài đi chợ còn thì nhốt mình trong nhà cả ngày. Cô cảm thấy cái nhà này thật xa lạ, càng ngày cô càng có cảm giác mình đang dần mất đi những cái thuộc về phụ nữ. Cô phát hiện ra mình không thể níu kéo được tuổi xuân đã trôi qua...

Cô cứ ngóng tới 5h chiều để bắt đầu nấu cơm tối, để đúng 6h Đinh Tuấn Kiệt vừa mở cửa đã thấy một bàn ăn thơm ngào ngạt với các món đầy đủ dinh dưỡng đã được chuẩn bị tinh tươm, chỉ chờ anh tới đánh bay trong nháy mắt.

Đinh Tuấn Kiệt xúc động nhìn vợ, anh muốn ôm cô để cảm ơn, nhưng lại bị Gia Nam nghiêm mặt chống lại, anh cảm thấy cụt hứng.

Ăn cơm tối xong, Gia Nam cứ lặng lẽ dọn dẹp, rửa bát, quét nhà, lau chùi cửa sổ, chưa bao giờ cô biết tranh thủ anh cơm xong cùng xem tivi với chồng cho thêm phần lãng mạn, ấm cúng.

Đinh Tuấn Kiệt quan sát vợ bận ngược, bận xuôi bất giác anh nhớ tới sự hoạt bát của Tiểu Nê...anh có cảm giác như mình đã đưa về một bảo mẫu vậy.

Đinh Tuấn Kiệt muốn lấy lòng vợ, anh lôi từ túi ra một cái điện thoại di động màu đỏ, anh biết vợ anh luôn muốn có món quà này. Quả nhiên hành động này đã không bị từ chối, vợ anh rất vui vẻ.

Anh đã thành công khiến vợ vui, vậy thì chí ít cũng phải có chút phần thưởng chứ! Buổi tối, Đinh Tuấn Kiệt tranh thủ đề xuất yêu cầu ân ái, Gia Nam nhận thấy khó thoái thác đành phải miễn cưỡng đồng ý. Đinh Tuấn Kiệt luôn kính trọng và yêu mến vợ nên anh cẩn thận, nhẹ nhàng trèo lên người vợ. Sau đó anh có cảm giác mình giống như loài cầm thú đang ức hiếp dân lành. Vợ anh đã quá tuổi rất khó có khả năng thích ứng tốt với việc này.

Đinh Tuấn Kiệt hỏi nhỏ vợ xem có vấn đề gì không, vợ anh lắc đầu không nói gì. Khi nhìn thấy cơ thể nhão ra, xuống cấp của vợ, anh bất giác nhớ tới Tiểu Nê.

Tiểu Nê là cô gái xinh đẹp, Tiểu Nê đang tràn trề sức sống thanh xuân. Đinh Tuấn Kiệt bắt đầu tưởng tượng về lần quan hệ với Tiểu Nê, không hiểu cảm giác lúc đó thế nào nhỉ?... rồi anh đột ngột nhìn xuống vợ anh lúc đó đang nhắm nghiền mắt, nằm thuỗn ra dưới người anh. Anh sợ hãi, thất vọng đến mất cả hứng làm tình.

Đinh Tuấn Kiệt nằm xoài ra, nhìn vợ với anh mắt có lỗi, anh không biết nói gì nữa.

Ánh mắt thất vọng tràn trề không giấu giếm của vợ khiến Đinh Tuấn Kiệt không biết phải chui vào lỗ nẻ nào để trốn, anh vội vàng tắt đèn rồi nói vợ ngủ sớm đi.

Gia Nam thực sự rất thất vọng, nhìn thấy biểu hiện của chồng cô càng thất vọng về mình.

" Tiểu Kiệt à, anh ngủ chưa?" Cô không nhịn được buột miệng hỏi chồng.

" Ừ?" Đinh Tuấn Kiệt đã không còn tỉnh táo nữa, mơ màng trả lời vợ.

" Anh thích trẻ con không?" Gia Nam khẽ hỏi.

" Thích...chứ." Một lời thổ lộ chân thật tự đáy lòng của anh trong lúc không minh mẫn.

Sau một lần ốm bệnh, Gia Nam đã không còn khả năng sinh con nữa. Nhà họ Đinh đã độc đinh mấy đời này, đến đời mình thì tuyệt tử tuyệt tôn! Cô thấu hiểu nỗi đau của anh nhưng từ trước tới giờ chưa từng thấy anh có biểu hiện gì, lại thường nghe anh nói: " Trẻ con phiền phức lắm! Lại ồn ào nữa. sau này muốn có con chỉ cần xin một đứa làm con nuôi là xong thôi mà." Ai cũng có thể nhận thấy dụng ý của anh khi nói câu này.

Gia Nam cảm thấy hổ thẹn vừa buồn khi nghe thấy nỗi lòng của chồng. Lòng cô cứ quặn đau. Mãi cô mới ngủ được nhưng cứ chập chờn, liên tục gặp ác mộng.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện