Quả nhiên không ngoài dự đoán của ông, họa sĩ Hà Thanh sau năm lần bảy lượt mượn cớ gặp Gia Nam, đã có thể quang minh chính đại mà đến. Khi đến còn rất thẳng thắn: " Cháu đến tìm Gia Nam"
Năm đó Hà Thanh 32 tuổi, là sinh viên tốt nghiệp trường Mỹ Thuật Tứ Xuyên. Lần này anh đến thị trấn nhỏ để vẽ phong cảnh thật, nhưng vẽ nửa năm rồi mà không muốn đi. Sau khi biết gia cảnh của Gia Nam, anh không những đồng tình mà còn không hề có ý định xa lánh.
Khi cụ già kể cho anh nghe cảnh ngộ mấy năm vuằ qua, chuyện Gia Nam một mình làm lụng nuôi dưỡng một già một trẻ,ánh mắt của Hà Thanh đầy vẻ thông cảm và xúc đông khiến ông cụ yên lòng. Ông rất hài lòng với người thanh niên này.
CÒn Gia Nam thì sao? Lý Gia Nam vồn chẳng còn hy vọng gì về chuyện hôn nhân, vậy mà giờ đây lại xuất hiện một chàng trai tốt như thế,thương cô, yêu cô, không ghét bỏ cô, còn giúp cô nuôi dưỡng một già một trẻ nữa. Người tốt như thế vậy cô còn cần gì hơn nữa? Mỗi lần ông ngỏ ý muốn hỏi cô về chuyện này, Gia Nam lại đỏ mặt, cúi đầu lí nhí trả lời cháu thì nghe theo ông thôi.
Đinh Tuấn Kiệt sau khi thi cuôi skỳ xong, vừa trở về nhà đã bồn chồn về sự thay đổi này: " tại sao lại có anh giai ngày nào cũng đến nhà mình nhỉ?" Lúc đầu Đinh Tuấn Kiệt thấy anh chàng này rất đáng nghi, vì ngày trước cũng có anh chàng theo đuổi chị Gia Nam, nhưng chưa đâu vào đâu đã bỏ cuộc. Nhưng sau nửa tháng quan sát anh ta, thấy anh này đổi xử với chị và gia đình đều tốt, có vẻ anh ta khác hẳn với những anh chàng trước đây. Vì thế Đinh Tuấn Kiệt mới không cảnh giác nữa, thân mật gọi là anh. Thêm vào đó, Hà Thanh là người học rộng hiểu hiểu, những câu chuyện anh kể cho Đinh Tuấn Kiệt đều vô cùng hấp dẫn mới lại, chẳng mấy chốc đã khiến Đinh Tuấn Kiệt quý mến vị anh rể tương lai này.
Được Hà Thanh giúp đỡ thêm, bữa ăn của gia đình nhà họ Đinh đã cải thiện rất nhiều. Gánh nặng của Gia Nam cũng giảm bớt không ít. Nhà họ Đinh lúc nào cũng đầy ắp tiếng cười, tràn đầy hạnh phúc, hàng xóm nhìn thấy cảnh đó đều mừng thầm cho gia đình họ, đúng là ở hiền gặp lành.
Hà Thanh đến, Đinh Tuấn Kiệt mới được ăn một bát mỳ bò thơm phức - điều mà nó hằng mong ước từ lâu. Có Hà Thanh, Đinh Tuấn Kiệt đầu tiên được thưởng thức bánh Trung Thu mà trước đây nó chỉ được nghe trong truyền thuyết. Có Hà Thanh chị nó cũng cười nhiều hơn, số lần ông được đưa ra ngoài tắm nắng cũng nhiều lên. Họ càng gắn kết với nhau, càng giống gia đình hơn.
Đinh Tuấn Kiệt ngày nào cũng vui mừng nhảy chân sáo, nhật ký kỳ nghỉ hè thật thú vị.
Một tối trước khai giảng hai ngày, chị đang khâu giày mới cho Đinh Tuấn Kiệt, còn Đinh Tuấn Kiệt thì nằm dài trên giường, híp mắt vừa cười vừa ngắm nhìn chị mình càng ngày càng trẻ đẹp
Bức tranh cả nhà hạnh phúc Hà Thanh vẽ được treo trên bức tường đối diện , trong tranh : ông, chị và mình đều cười rất vui vẻ, đúng là cảnh một gia đình đầm ấm. Ống nước đã bị hỏng mấy năm trong bếp cũng đã được sửa chữa,nước trong ang ngày nào cũng tràn trề, anh Hà Thanh nói sẽ cố gắng mua một cái tivi để cả nhà cùng xem, mở mang tầm nhìn và thấy được ưu thế của việc hiện đại hóa! Nhìn những sự thay đổi đó, Đinh Tuấn Kiệt trong lòng vô cùng vui sướng, bất giác cười một mình.
" Tiểu quỷ đang cười gì thế?" Gia Nam bỗng ngẩng đầy, thấy Đinh Tuấn Kiệt cười một mình.
" Không có gì, em cười chị càng ngày càng xinh!" Đinh Tuấn Kiệt tinh nghịch trêu chị: " Thằng tiểu quỷ!" Gia Nam liếc nó một cái, cúi đầu đưa răng cắn sợi chỉ, cũng không nhịn được cười.
" Chị ơi, chị và anh Hà Thanh sắp lấy nhau phải không?" Đinh Tuấn Kiệt vui mừng hỏi.
" Lấy cái đầu em ấy, trẻ con thì biết gì?" Gia Nam đưa tay gõ lên đầu nó.
" Ái dà!" Đinh Tuấn Kiệt giả vờ kêu to, rồi gào lên: " Sao không biết, chị thích anh, anh thích chị mà." Đinh Tuấn Kiệt nằm trên giường vừa vỗ tay vừa đạp chân gào to.
Gia Nam ngượng nghịu bảo nó đừng gào nữa, nó càng gào to hơn, càng lúc càng vui vẻ. Đột nhiên ngoài cổng có người đi vào, đó là Hà Thanh.
" Ai thích tôi vậy?" Hà Thanh từ ngoài cổng đã nghie thấy tiếng Đinh Tuấn Kiệt đang gào to vọng ra từ trong nhà, vừa bước chân vào cửa liền hỏi.
" Không gì đâu! Ai mà thèm thích anh kia chứ?" Gia Nam mắng yêu.
" Có đấy! Có đấy! Chị thích anh Hà, là chị thích!" Đinh Tuấn Kiệt thấy có người đồng tình với mình lại càng gào to, to đến mức khiến Gia Nam bối rôi, ngượng ngùng không dám ngẩng đầu lên nữa.
Ông nội nằm trong phòng cũng sảng khoái cười theo.
" Thế nhóc con có thích anh không?" Hà thanh vừa cười vừa đến bên Đinh Tuấn Kiệt vỗ vỗ vào ngực nó hỏi.
"Thích" nó trả lời dứt khoát không cần suy nghĩ, như muốn tăng thêm độ tin tưởng, nó vừa nói vừa gật đầu khiến cả nhà cùng bật cười.
" Gia Nam à, em đang làm gì thế?" Hà Thanh cười rồi ngẩng đầu nhìn Gia Nam âu yếm hỏi
" Khâu giày ạ! Hai ngày nữa Tiểu Kiệt khai giảng rồi, nhưng đến một đôi giày tốt hơn một chút cũng không có. Hơn nữa không hiểu chân thằng nhỏ này là chân sắt hay sao ấy, cho dù
nó có đi loại giày chắc thế nào thì cũng cahửng mấy chốc lại chật rách ngay được" Gia Nam vừa khẽ nói vừa đưa tay rút sợi chỉ, mắt nhìn Đinh Tuấn Kiệt tràn đầy tình yêu thương.
" Trẻ con chân đang phát triển mà! Tiểu Kiệt lại đang tuổi ăn tuổi lớn, chân to nhanh cũng là chuyện bình thường thôi. Trời ạ! Anh bảo em đừng khâu nữa, chớ tự làm hỏng đôi mắt mình như vậy, để mai anh đi mua cho nó một đôi giày mới là xong thôi mà!"
"Giày mới mua chắc gì đã tốt! Vừa đắt có khi lại không bền bằng giày do chính tay em làm." Gia Nam nói rồi đưa sợi chỉ vào mồm cắn, tiếng chỉ và răng mài vào nhau phát ra tiếng " ken két"
" Đừng có ở đấy mà kiêu!Tiểu kiệt lại đây, em có muốn đôi giày mới không?" Hà Thanh nhấc bổng Đinh Tuấn Kiệt lên và hỏi.
" Dạ có! Em muốn có một đôi giày thể thao!" Nghĩ một lúc mới nói tiếp:" Nhưng em cũng muốn cả giày chị làm nữa."
" Thế em không sợ chị bị hỏng mắt à?"
Tưởng nói như vậy, Đinh Tuấn Kiệt sẽ cảm thấy áy náy, nào ngờ hành động của bọn trẻ thật khó đoán trước. Chỉ thấy Đinh Tuấn Kiệt nghiêng nghiêng cái đầu, nghĩ một hồi, đột nhiên nó lại bắt đầu hét to : " Anh Hà Thanh thích chị em..."
Hà Thanh ngẩn người ra một lúc, hành động ngoài dự kiến của nó khiến cả nhà cùng cười mắng nó là đồ quỷ sứ. Đinh Tuấn Kiệt nhảy xuống khỏi giường, vừa hét vừa chạy ra ngoài đi chơi.
Tiếng gào từ ngoài ngõ vọng vào:" Anh Hà Thanh thihchs chị em!" Trong buổi tối yên tĩnh tiếng gào của nó vang vọng khắp cái thị trấn nhỏ.
Hà Thanh nhìn Gia Nam đắm đuổi, khiến cô càng đỏ mặt, anh đưa tay nắm lấy tay cô, anh nắm chặt bàn tay thô ráp của cô trong tay rồi gợi ý:" Chúng mình đi dạo đi, được không em?"
Lý Gia Nam chỉ khẽ gật đầu không nói gì, cũng không tỏ ý phản đối.
Mặt trăng e ấp như cô gái mới lơn, e thẹn ló ra trên bầu trời xanh thăm thẳm. Ánh trăng mờ bao phủ lên toàn thị trấn nhỏ, dịu dàng che chở cho đôi tình nhân đang đứng trong bóng cây.
Ngày đầu tiên của năm học mới, Đinh Tuấn Kiệt được đi một đôi giày thể thao mới đúng như ý nguyện do Hà Thanh mua cho, đôi giày được lau chùi láng bóng, nó vui sướng khi nghe tiếng kêu phát ra từ đôi giày mỗi khi nó bước chân.
Một lần trong tiết văn học lớp 9 Đinh Tuấn Kiệt vô tình gây chuyên xấu, đó là lần đầu tiên nó bị nhà trường yêu cầu mời phụ huynh. Đinh Tuấn Kiệt sợ chị sẽ nổi giận , nên đã lén nhờ anh Hà Thanh thay chị đi gặp thầy giáo.
Thành tích xuất sắc trong học tập của Tuấn Kiệt, cộng với sự thông minh hiếu học của nó, sao lại phải mời phụ huynh đến? Hà Thanh đến trường nghe thầy giáo chủ nhiêm kể lại anh đã không nhịn được cười.
Thì ra trong buổi học ngữ văn, thầy giáo hỏi tứ đại mỹ nhân thời xưa cảu Trung Quốc là nhưng ai. Cả lớp nhao nhao kể Điêu Thuyền, Vương CHiêu Quân, Tây Thi, nhưng cong người đẹp cuối cùng thì cả lớp không ai biết. Lúc đó đột nhiên Đinh Tuấn Kiệt nhớ ra một danh từ được nghe ở đâu đó" Thư Nhi Mỹ" - " Dễ chịu tức là đẹp" - quảng cáo băng vệ sinh. Nó nghĩ thầm có tên có chữ Mỹ thì người nhất định là phải đẹp rồi.
Thế là không kịp suy nghĩ gì nhiều nó nói to" Thư Nhi Mỹ!"
Lúc đó Đinh Tuấn Kiệt rất tự tin nên nói khá to, ba từ đó vang lên trong lớp học đang im phăng phắc. Bỗng cả lớp phá lên cười, cười như chưa bao giờ được cười, thầy giáo đứng trên bục giảng muốn nghiêm nghị mắng học sinh, nhưng cũng không kìm chế được bật cười theo. Thầy giáo cũng cười, thế là cả lớp lại càng cừơi to hơn, ồn ào như vỡ chợ. Đúng lúc ấy, một thầy giáo trong Ban Giám Hiệu đi ngang qua, thấy lớp học quá ồn áo. Thầy thông báo toàn trường tập trung để phê bình cảnh cáo. Nhân vật chính Đinh Tuấn Kiệt đương nhiên không thể thoát, nó bị phê bình, giáo huấn một trận nên thân, sau đó còn bị yêu cầu mời phụ huynh.
Hà Thanh ngồi nghe thầy giáo chủ nhiệm kể lại đầu đuôi sự việc, tỏ ra chăm chú tiếp thu ý kiến của thầy giáo một cách nghiêm túc và thành khẩn, cam kết về nhà sẽ dạy bảo thêm.
Nhưng khi dẫn Đinh Tuấn Kiệt ra khỏi cổng trường anh cũng không nhịn được cười.
" ha, ha,ha...đúng là em! thằng quỷ nhỏ!"
Anh vừa cười vừa vỗ vai Đinh Tuấn Kiệt, không hề tỏ ý mắng mỏ, anh cười ngặt nghẽo đến mức Đinh Tuấn Kiệt thấy vừa xấu hổ vừa nhục nhã, nó khóc tấm tức.
Sau đó Hà Thanh dẫn Đinh Tuấn Kiệt đi ăn một bữa no nê, khi về nhà không hề đả động gì đến chuyện đó. Sau lần đó anh liên tục mang sách báo trong và ngoài nước cho Đinh Tuấn Kiệt đọc để nó có thể mở mang tri thức, nâng cao vốn hiểu biết trong cuộc sống. Điều này khiến Đinh Tuấn Kiệt càng thêm sùng bái, ngưỡng mộ Hà Thanh.
Nếu như sau này Hà Thanh không bỏ rơi Gia Nam, nó nghĩ cả đời này nó sẽ quý anh, coi anh như thần tượng.