Hồng Hạnh Thổn Thức

Kẻ tội đồ vô tội


trước sau

" Căn phòng này tối vậy sao anh lại để ông sống ở đây?" Tiểu Nê vừa đi vừa hỏi nhỏ.

Họ ngồi ở trong phòng đợi do không muốn làm phiền ông.

Tiểu Nê nhanh nhẹn đưa mắt nhìn xung quanh, dường như cô đã thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình.

Thực sự cả đời cô chưa bao giờ nhìn thấy một căn nhà nào như thế. Trong nhà tối om không có bóng đèn, dường như không bày trí cái gì, một chiếc giường chạm hoa cũ kỹ, một người đang ngủ ngon giấc, chốc chốc lại vọng tới tiếng ngáy đều đều. Một chiếc tivi đen trắng nhỏ xíu được đặt trên chiếc bàn gỗ mà lớp sơn bề mặt đã bong tróc nham nhở, có thể coi là đồ điện duy nhất ở đây. Tiểu Nê thầm nghĩ, Đinh Tuấn Kiệt tặng ông một chiếc tivi màu to thật đúng đắn. Xung quanh tường là bụi và màng nhện, chỉ còn mấy bức hình về bộ phim Hoàn Châu Cách Cách năm nào được cắt từ tạp chí treo trên tường là vẫn còn rõ ràng một chút. Tiểu Yến Tử vẫn tựa vào Ngũ A Ca cười rất đẹp, song trên mặt đã bám đầy bụi bẩn, khiến cho nụ cười có phần ảm đạm.

Cả gian phòng nồng nặc mùi hôi thôi, ẩm mốc, khiến người ta buồn nôn.

Ngoài những đồ này ra thì trong nhà chỉ còn lại hai chiếc ghế bằng gỗ bốn chân tróc sơn trơ trọi đến mức lạnh lẽo mà Tiểu Nê và Tuấn Kiệt đang ngồi.

Tiểu Nê đoán người đang ngủ trên giường kia chính là ông nội của Đinh Tuấn Kiệt.

Tiểu Nê đang nghĩ vẩn vơ những chuyện đâu đâu, thì bỗng nhiên nghe một tràng ho lớn, rồi tiếng giường cót két. KHi nghe thấy tiếng ho từ trên giường Tuấn Kiệt vội vàng chạy về phía trước, vừa gọi ông một cách thân thiết vừa cẩn thận nâng ông dậy. Tiểu Nê đứng sau Tuấn Kiệt lúc này mới nhìn kỹ ông cụ gầy khô như que củi, cũng buột miễng gọi theo: " Ông nội"

" Đây là..." Ông cụ chỉ cô gái bụng to, ăn mặc thời thượng đang đứng trước mặt hỏi.

" ông à, để cháu giới thiệu với ông." Tuấn Kiệt ngừng lại nói nhỏ: " đây là vợ con...Lâm Tiểu Nê..." Anh thấp thỏm không yên, chưa nói hết câu thì bị ông ngắt quãng:

" Cái gì? Vợ? Mày muốn lấy mấy vợ đấy? Thế còn Gia Nam của tao đâu? Sao Gia Nam không về thăm tao?"

ông cụ tuy tuổi đã cao nhưng giọng nói vẫn vang như chuông, sang sảng, ông cụ chỉ nói mấy câu đã khiến thằng cháu sợ hết hồn.

" Ông à, Gia Nam cô ấy..."

" Được rồi! Ý tao là sao Gia Nam không về thăm tao? Thì ra mày, thằng đồi bại này lấy vợ bé! Lấy cái thứ hồ li tinh này rồi vứt bỏ Gia Nam của tao!" Ông bực mình đứng thẳng dậy, với lấy cái gậy bên cạnh rồi đánh vào đùi của Tuấn Kiệt. Ông thở dài khiến Tiểu Nê sợ hãi.

" Không phải thế đâu ông." Đinh Tuấn Kiệt từ rất nhỏ đã rất sợ tính khí nóng nảy của ông nội, mà khi ông đã nổi giận đánh người thì không ai có thể can ngăn nổi. Đến nay khi đã gần 30 tuổi, anh vẫn không dám cãi lại ông một câu, anh lùi về sau, để tránh cái gậy đã đánh anh mười mấy năm qua. Anh phân trần: " Ông à, ông nghe con nói đã! Sự thật không giống với những gì ông nghĩ đâu, Gia Nam, cô ấy...Gia Nam cô ấy đã đi rồi!"

" Đi rồi?" Ông cụ hết sức ngạc nhiên không tin vào tai mình: " Nó đi đâu rồi? Mày đuổi nó đi đâu rồi?"

" Không phải đâu ông, Gia Nam...cô ấy đã...mất rồi..." Tuấn Kiệt nghẹn ngào nói nhỏ, nhưng vẫn rất rõ.

Chiếc gậy từ trên tay ông cụ rơi " bịch" xuống đất, do quá xúc động, môi ông cụ tím ngắt run rẩy, ông cụ không nói nổi nữa.

" Ông ơi!" Tuấn Kiệt sợ hãi kêu lên rồi chạy ngay lại đỡ ông dậy." Tiểu Nê à, em mau lấy cho ông một cốc nước đi, nhanh lên!"

Tiểu Nê sợ hãi, vội vã chạy đi lấy nước rồi đưa vào cho ông.

Ông cụ nhấp xong một ngụm nước ấm, sắc mặt đỡ nhợt nhạt hơn. Lúc này Tuấn Kiệt mới thở phào nhẹ nhõm nói: " Ông à, ông phải giữ gìn sức khỏe đấy!" Khoảng hai mươi phút sau ông mới thở hắt ra rồi run run mắng Tuấn Kiệt:

"Mày thử nghĩ xem, mày đối xử với Gia Nam như thế đã được chưa? Từ khi Gia Nam gặp chúng ta, nó đã phải chịu bao nhiêu đau khổ, lẽ nào mày quên hết rồi hả Tuấn Kiệt? Ban đầu tao đã không đồng ý cho mày lấy Gia Nam, nhưng khi đó mày đã hứa với tao những gì? Mày đã mang lại cho cô ấy được những gì? Mày đúng là đồ súc sinh! Chắc hẳn mày đã bức tử Gia Nam của tao?" Ông cụ nói xong lại xúc động, Tuấn Kiệt tiếng về phía trước nâng ônglên thì bị ông tát một cái: " Mày hãy cút khỏi đây ngay!" Trên mặt Tuấn Kiệt hằn vết bốn ngón tay, Tuấn Kiệt khóc rưng rức.

" Ông nội à, cháu..."

" Mày đừng gọi tao là ông nữa. Mày đã giết Gia Nam, mày có biết người mà mày hại chết là ai không? Cô ấy chính là ân nhân của chúng ta. Cả đời mày cũng không bao giừo trả được hết ân nghĩa với cô ấy đâu. Nếu không có cô ấy, mày có thể học được cái trường đại học chó chết đó không hả?" Ông cụ nói xong lại giơ chiếc gậy lên.

Tiểu Nê nhìn chồng mình lại sắp bị đánh, cô vội vàng phân bua: " Sao ông cứ liên tục đánh Đinh Tuấn Kiệt thế? Đó cũng không phải là lỗi của anh ấy mà."

" Tiểu Nê, trước mặt ông em không được phép vô lễ!" Đinh Tuấn Kiệt quay lại, nghiêm nghị nhắc nhở vợ.

Lúc này ông mới nhìn sang Tiểu Nê - cô gái đang đứng đó. Ông cụ nheo đôi mắt mờ đục nhìn cô một lượt từ đầu đến chân rồi cười mỉa mai: " Tôi không được phép đánh nó sao? Tôi chưa từng nghe thấy ông nội không được phép dạy cháu nội bao giờ? Cháu tôi bị con hồ li làm cho mê mẩn nên tôi phải đánh nó. Tôi có đánh chết nó thì cũng chẳng liên quan gì đến cô cả, cô chẳng là cái thá gì!" Nói xong, ông cụ lại giơ tay tát mạnh vào mặt Tuấn Kiệt, anh kêu lên một tiếng rồi chẳng nói câu gì.

" Ông..ông à...cháu chưa bao giờ cướp chồng của người khác, cũng không phải là hồ li tinh. Hôm nay cháu tới để tặng ông một chiếc tivi và muốn gọi một tiếng ông, và nói với ông rằng ông sắp được làm cụ rồi...không ngờ ông lại ghê gớm ngang ngược như thế!" Tiểu Nê nhìn ông liên tục đánh Tuấn Kiệt đau lòng hét toáng lên.

" Tiểu Nê, anh đã nói với em không được hỗn với ông cơ mà!" Đinh Tuấn Kiệt mắng vợ.

" Tuấn Kiệt, mày nhanh chóng đuổi ngay đứa đanh đá này đi cho tao!" ông cụ lạnh lùng ra lệnh.

" Thôi mà ông...cô ấy đang mang trong mình đứa chắt đích tôn của nhà ta
đấy!" Đinh Tuấn Kiệt xuống nước với ông.

" Cút ngay! Cháu chắt cái nỗi gì chứ? Loại hồ li như thế, đứa bé trong bụng cũng chưa biết nó là của thằng nào!" Ông cụ không nhượng bộ quạt lại.

" Ông..ông..."

" Có cút không thì bảo, nếu không cút, tao sẽ đập đầu chết ngay tại đây! Bởi Gia Nam có lẽ rất cô đơn trên trời..."

Đinh Tuấn Kiệt bất lực, ngước mắt nhìn vợ.

Trong đôi mắt đẹp của Lâm Tiểu Nê hiện vẻ khó tin những gì đang diễn ra trước mắt, cô đưa mắt nhìn chồng như muốn hỏi anh thật sự muốn đuổi em đi à?

" Tiểu Nê..em..ra ngoài trước đi!" Đinh Tuấn Kiệt lạnh lùng nói.

Tiểu Nê bật khóc rồi chạy ra ngoài.

Dáng hình gầy gò của vợ đã biến mất ở cổng nhà, lúc này Tuấn Kiệt buồn hơn bao giờ hết.

Đi tới bên giường rồi anh quỳ xuống:

" Ông à, cháu nội có lỗi, ông hãy đánh cháu đi!"

Bốn bề yên tĩnh trở lại, ông cụ miệng thì nói như vậy nhưng thực ra trong lòng không nhẫn tâm đánh chửi cháu, chỉ là do quá tức giận. Thêm vào đó., vừa biết tin cháu dâu Gia Nam qua đời, đã lại thấy một phụ nữ khác xuất hiện khiến ông không thể không bất bình thay cho Gia Nam.

Lúc này ông đã mềm lòng, không nỡ tiếp tục đánh cháu nội nữa. Ông cụ xoa lên đầu cháu, nói với cháu trong nước mắt " Cháu à, sao cháu lại có thể hồ đồ như thế! Gia Nam là người tốt như thế, sao cháu lại quên được! Cháu chưa đền đáp được công ơn của nó mà đã hại nó như vậy!"

" Ông à, cháu không phải là người như thế." Tuấn Kiệt bám vào cạnh giường ông rồi kể cho ông nghe tất cả mọi việc, đồng thời thanh minh với ông rằng, việc này không liên quan gì đến Tiểu Nê.

Nhắc đến nỗi đau đó hai ông cháu đều chảy nước mắt " Cháu à! Cháu hãy thử sờ xem!" Ông cụ kéo tay của Đinh Tuấn Kiệt lên mép giường. vừa khóc ông cụ vừa nói: " Nhiều vết khắc quá! Đó là ông đã dùng móng tay vạch lên, mỗi vạch tượng trưng một lần Gia Nam thay vải trải giường cho ông. Ông đã già rồi, thật vô dụng, đến ỉa, đái đều ở trên giường. Những lúc trời lạnh, vợ cháu thay quần áo, giặt chăn, mà không hề oán trách một câu, đến ông còn cảm thấy áy náy! Cháu hãy tự sờ thử xem..."

Đinh Tuấn Kiệt theo tay ông sờ lên trên, quả nhiên trên mép giường chỗ nào cũng là những dấu vết dùng móng tay vạch ra, từng đường vạch rõ ràng, chúng là nhân chứng cho những năm tháng gian khổ đó.

" Người đàn bà mà cháu vừa đuổi đi làm sao có thể chăm sóc ông chu đáo đến thế?" Ông cụ khinh bỉ nhìn ra ngoài cửa rồi vỗ vỗ vào tay Tuấn Kiệt: " Ông đã tiếp xúc với nhiều người hơn cháu, ông thấy cô ta không đáng tin bằng Gia Nam!"

Đinh Tuấn Kiệt ngó ra ngoài, trời đang mưa, anh nhớ tới người vợ đang ở ngoài cổng, tự nhiên cảm thấy xót xa trong lòng.

Ông cũng nhìn thấy trời mưa, ông nói đó là do Gia Nam đang khóc đấy.

" Dù sao thì Gia Nam cũng là cô gái ông ưng nhất. Cháy lấy ai ông không quan tâm, cũng không chấp nhận. Ông cho rằng không ai có thể sánh kịp với Gia Nam."

Đinh Tuấn Kiệt đang lo lắng cho người vợ ở ngoài cổng anh đáp lấy lệ: " Đúng vậy, không ai có thể thay thế Gia Nam!"

Đinh Tuấn Kiệt đã rất cô gắng mới làm cho ông bình tĩnh trở lại, sau đó anh nói dối là có việc ở công ty nên phải về sớm.

Ông quay mặt vào tường hờn dỗi: " Tôi thừa biết anh thương xót cho con hồ li tinh kia mà. Anh đi đi!"

Sau khi dặn dò bà giúp việc chăm sóc ông cẩn thận. Đinh Tuấn Kiệt đi ra ngoài, chốc chốc lại ngoái đầu lại nhìn ông. Vừa ra ngoài cảnh tượng đạp vào mắt khiến anh tan nát cõi lòng.

Tiểu Nê - người vợ mới cưới, người mẹ của con anh đang ngồi khóc thảm thương giữa làn mưa.

" Tiểu Nê, Tiểu Nê!" Đinh Tuấn Kiệt vội vàng đến ôm vợ rồi dìu cô vào xe.

" Tiểu Nê, em làm cái gì thế? Sao không vào xe đợi anh?"

Lâm Tiểu Nê đứng trong mưa, toàn thân cô đã bị ngấm nước mưa, đầu tóc rối bù, anh không biệt nổi trên mặt cô lúc này đâu là nước mưa, đâu là nước mắt nữa. Mắt húp lên, tủi thân, đau lòng uất ức đến mức người cứ giật lên từng hồi.

" Tiểu Nê! Anh xin lỗi, là do anh không tốt, nhưng em cũng đã nhìn thấy rồi đấy, ông..." Đinh Tuấn Kiệt buồn rầu giải thích.

" Anh đã đuổi em đi, hôm nay ông của anh cũng đuổi em đi...không ai có thể thay thế được Lý Gia Nam..." Tiểu Nê vừa khóc vừa nói lôn xộn, toàn thân ướt sũng, cô hét lên với Tuấn Kiệt.

Thì ra Tiểu Nê đã nghe được những gì mà Tuấn Kiệt nói với ông.

" Đâu phải thế! Lẽ nào em vẫn không hiểu lòng anh sao?"

Đinh Tuấn Kiệt ôm vợ, anh gục đầu vào vai của Tiểu Nê giảng giả: " Em không hiểu anh đã mắc tội gì đâu!..."

Sau khi nói xong câu này, Đinh Tuấn Kiệt gục xuống dựa vào Tiểu Nê. Ngày hôm nay, lương tâm anh đã phải chịu quá nhiều tổn thương, nhiều đến nổi người đàn ông 30 tuổi đang tràn trề sinh lực như anh cũng không chống đỡ nổi.

Sau khi Tiểu Nê nghe xong câu than thở từ tận trái tim anh, cô ngồi im, không khóc lóc, làm loạn nữa. Cô cảm thấy mình bây giờ là trụ cột cho người đàn ông trước mặt, lúc này, anh giống như một tù binh chiến tranh cô độc, không được cứu trợ. Thì ra vốn mạnh mẽ như chồng mình mà vẫn có lúc không biết phải xử trí như thế nào. Tiểu Nê dịu dàng ôm Tuấn Kiệt trong xe ở ngoài cổng của ngôi nhà nhỏ trong thị trấn giữa trời mưa. Họ không nói gì, im lặng hồi lâu. Không biết anh an ủi cô hay là đang dựa vào cô nữa.

Tiểu Nê bỗng nhiên cảm thấy có gì đó rõ hơn về tình cảm của Đinh Tuấn Kiệt và Gia Nam, nhưng không quá rõ ràng, còn rất mơ hồ, mông lung, giống như cái thị trấn nhỏ trong mưa, mọi sự vật đều không thật.

" Anh à, anh hãy kể cho em nghe chuyện của anh và Lý Gia Nam trước đây đi!" Một lúc lâu sau, Tiểu Nê ngẩng đầu lên, cương quyết yêu cầu.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện