Hồng Hạnh Thổn Thức

Khi người đàn bà si tình


trước sau

Tôi yêu chồng tôi, tôi phải lấy sinh mạng của mình để bảo vệ vị trí trong trái tim anh ấy, bảo vệ tình yêu mà chúng tôi không dễ gì có được. Chính vì lẽ đó mà tôi đã làm một việc trái với lẽ thường.

Tôi cũng là một người mẹ, giữa tình yêu và con gái, tôi đã phải suy nghĩ rất nhiều.

Sau khi suy nghĩ kỹ, tôi đã tự thừa nhận sự không chung thủy của mình trước mặt mọi người, để đổi lấy hy vọng sống duy nhất cho con gái tôi. Vì thế tôi đã thừa nhận hành động ngoại tình của mình. Có phải hành động ngoại tình đồng nghĩa với phóng đãng? Dường như từ trước tới nay không ai ủng hộ một người con gái phóng đãng. Họ gọi cô ta là dâm phụ.

Khi người chồng tôi yêu quý nhất đã phát biểu tôi là con dâm phụ, tôi biết lúc đó anh đã đặt dấu chấm hết cho tình cảm của chúng tôi.

Tôi đã cứu được con gái tôi, nhưng đã không thể bảo vệ được gia đình nhỏ đáng yêu của mình.

Giờ đây chỉ còn đứa con gái nhỏ vẫn ngước mắt nhìn tôi rồi thân thiết gọi tôi " Mẹ ơi". Ngoài con gái tôi ra, tôi chỉ còn lại một mình, tôi chỉ là một người mẹ "vĩ đại" đáng bỏ đi.

Con gái tôi không biết, nó vẫn sùng bái nói với tôi bằng cái giọng trẻ thơ thỏ thẻ: " mẹ ơi, con nhớ mẹ quá!"

Tôi ôm lấy đứa con vừa được cứu, khóc nghẹn ngào.

Một người con gái có gia đình, có tình yêu, người chồng của cô ấy giống như cả thế giới của cô. Bây giờ tôi lấy cái thế giới của mình để đổi lấy sinh mệnh đáng thương của con gái mình. Không biết bạn có phải là một người mẹ không, không biết bạn có hiểu không.

Khi Giai Nhiên nghe được đứa trẻ trên tay của anh ta là cốt nhục của mình, anh ta đã do dự, rồi cuối cùng cũng buông tay ra.

Đồng thời anh ta đã làm một hành động để chứng minh một sự thật cho chồng tôi biết: tao và vợ mày đã quan hệ với nhau. Vì thế tôi đã trở thành người đàn bà dâm đãng trong mắt chồng tôi.

Trở thành một người đàn bà dâm đãng cũng cần phải có một lý do đầy đủ chứ. DƯới sự bức vấn trong đau khổ của chồng, tôi nhận thấy cái ký ức mà tôi từng tin tưởng đã vĩnh viễn trở thành lịch sử đó lại bị bới ra một lần nữa.

Đinh Tuấn Kiệt có một người vợ, người vợ của Đinh Tuấn Kiệt là Lý Gia Nam

Tôi ấn tượng nhất với câu mà Đinh Tuấn Kiệt nói nhiều nhất mỗi lần đến nhà tôi chơi là: " Không biết lúc đó có nên cưới cô ấy" Vì thế mà cả nhà tôi, kể cả người mẹ vô cùng hiểu đời của tôi cũng cho rằng: Đinh Tuấn Kiệt không yêu vợ, anh ta phải cưới cô ấy là do bị ép. Đinh Tuấn Kiệt cũng đã từng nói, anh không thể không cưới cô ấy.

Tôi đã tưởng tượng ra đằng sau câu nói " không thể không" ấy chắc chắn là một câu chuyện li kỳ. Thêm vào đó, Đinh Tuấn Kiệt không muốn giải thích thêm, càng khiến tôi suy đoán lung tung. Hay là Đinh Tuấn Kiệt nợ cô ấy cái gì? Hoặc là bố mẹ Đinh Tuấn Kiệt nợ nhà cô ta cái gì? Bất luận thế nào, tôi cho rằng không thể lấy tình yêu ra làm vật thế chấp.

Tình yêu khi đó bị sự mông muội của tôi trùm lên một lớp pha lê trong suốt. Cái đêm trước khi đi Tây Tạng, khi Đinh Tuấn Kiệt mượn rượu để bày tỏ tình yêu với tôi qua ánh mắt, tôi đã bị mê hoặc rồi. Tôi thấy mình với Đinh Tuấn Kiệt mới là một cặp tâm đầu ý hợp.

"Cho cô ấy một khoản tiền, bảo cô Lý Gia Nam ấy bỏ đi." Giai Nhiên nhiệt tình nói. " Thế sao được?" Tôi nói, nhưng thực ra trong lòng cùng có một chút quan tâm đến ý kiến này.

" Sao không được? Cô ta nhiều tuổi thế, sao có thể thực sự thích Đinh Tuấn Kiệt được chứ?"

" Em không đi đâu. Nếu làm thế, em khác gì kẻ thứ ba. Nếu Đinh Tuấn Kiệt biết được, chắc chắn anh ấy sẽ nổi giận." Đó chính là điều tôi lo ngại.

Một câu nói của Giai Nhiên đã làm mọi bất an trong lòng tôi tiêu tan,Giai Nhiên nói điều này dễ thôi, anh sẽ nói giúp em.

Tôi thấy cách làm này vẹn cả đôi đường. Giao việc này cho Giai Nhiên, người bạn thân từ thuở nhỏ của mình, người tôi tín nhiệm nhất.

Trước khi Giai Nhiên đi tôi còn mời anh ăn một bữa ở nhà hàng sang trọng, Giai Nhiên nói đùa: " Thế nào anh cũng buộc cô ta phải bỏ đi mãi mãi, nếu không sẽ có hậu họa."

Tôi cười, không phản đối cũng không hoan nghênh.

Sau đó là chuyến du lịch kéo dài gần một tháng ở Tây Tạng.

Bầu trời ở Tây Tạng xanh đến ghê người, mây ở Tây Tạng trắng ngần. Tôi cảm thấy Đinh Tuấn Kiệt là người chăn cừu trên Thiên đường, còn tôi chính là con cừu nhỏ ngoan ngoãn của anh. Khi đó tôi cho rằng mình ở tuổi hai mốt được hưởng sự ngọt ngào của tuần trăng mật.

Đắm mình dưới bầu trời xanh thắm, có thể cười một cách thoải mái, tôi gần như quên sạch những chuyện tôi đã giao cho Giai Nhiên làm.

Trở về nhà vẫn còn đang lưu luyến không muốn rời Tuấn Kiệt thì Giai Nhiên báo cho tôi biết, Lý Gia Nam đã chết do uống thuốc ngủ tự tử. Sau khi hoàn hồn tôi nhìn Giai Nhiên, anh ta vẫn còn tỏ ra thản nhiên, còn tôi vô cùng lo lắng sợ hãi.

Tôi nói: "Em chẳng phải đã nói là chỉ bảo cô ấy bỏ đi ư? Em không hề muốn cô ấy phải chết mà."

" Bỏ đi? Đồ ngốc!" Giai Nhiên liếc tôi một cái." Không đi hẳn thì có tác dụng gì, lỡ sau này cô ta trở lại thì làm thế nào? Em phải nhớ chỉ cần có cô ta, em mãi mãi là kẻ thứ ba, chỉ có thể là người tình mà thôi." Giai Nhiên nói nhẹ nhàng thoải mái nhưng quả thực vô cùng có lý.

" Anh đã tự tay giết cô ấy?" Tôi run như cầy sầy hỏi lại. Từ thuở lọt lòng đến nay tôi không hề nghĩ tôi lại có thể có quan hệ với kẻ giết người, thật không thể tưởng tượng nổi, tôi không dám nghĩ tiếp.

" Đâu có! Anh mà lại ngốc thế à? Anh chỉ cần nói một câu, cô ta - một người phụ nữ lớn tuổi sẽ phải tự nhảy xuống địa ngục."

" Anh...đã nói gì?"

" Anh nói Đinh Tuấn Kiệt không cần cô nữa, ghét thói phiền phức của cô ta rồi ra lệnh cô đi đi!"

Sau đó Giai Nhiên còn bảo đảm sẽ không có ai biết chuyện này, Đinh Tuấn Kiệt cũng sẽ không biết, anh ra đã gạt bỏ hoàn toàn những do dự trong tôi.

Và sau đó Đinh Tuấn Kiệt thổ lộ tình yêu chân thành với otoi, cảm giác khi hai người đắm chìm trong con sông tình yêu thật khó có thể hình dung nổi. Đó là cảm giác khi người ta đang sống mùa đông lạnh lẽo chợt thấy được mùa đông ấm áp và tâm trạng vui tươi hớn hở, tuyệt diệu vô cùng.

Và sau đó...tôi đã ngoại tình...tôi đã phản bội người đàn ông tôi yêu nhất.

Giai Nhiên đã ly hôn.

Sau khi ly hôn, trong Giai Nhiên rất cô đơn. Anh ấy không uống rượu nhưng lại mượn rượu giả vờ say trước mặt tôi.

Đầu tiên Giai Nhiên hỏi tôi gần đây cuộc sống có tốt không, tôi nói tốt, anh ấy nói anh ấy thì ngược lại.

Vì thế anh ấy bảo tôi đến nhà anh ấy chơi. Tôi đã quyết định đi bởi tôi muốn an ủi người anh trai thân nhất của mình. Trong căn phòng đã trở nên quen thuộc. Giai Nhiên tỏ ra lúng túng như một đứa trẻ, anh ta còn khóc trước mặt tôi. Anh nói ngày ngày anh ta đều bị số phận dằn vặt, giày vò.

Tôi nhớ trước đó không lâu Giai Nhiên còn cười rất hiền lành thân thiết, vậy mà giờ đây...tôi cảm thấy rất đau lòng. Tôi bước tới tới xoa đầu anh, tôi định thử dùng
trái tim người em gái để an ủi con chim ưng cô đơn không nơi nương tựa này.

Tiếp đó, cơn ác mộng của tôi bắt đầu, Giai Nhiên như một con mãnh hổ chồm về phía tôi, đè ngã tôi xuống giường.

" Tiểu Nê, trước đây em cũng thích anh mà? Bây giờ anh giúp em h oàn thành tâm nguyện nhé!" Giai Nhiên nói trong hơi thở gấp gáp.

Tôi quá sợ hãi, tối chống cự lại, tôi liều mạng đạp anh ra.

Khi Giai Nhiên nói: " Em mà còn đạp nữa, anh sẽ tố cáo cái chết của Lý Gia Nam cho Đinh Tuấn Kiệt biết." Tôi không còn dám chống cự nữa.

Sau đó quần áo của tôi bị xé rách...Lúc đó Giai Nhiên từ một người anh hiền lành biến thành một con đực, Giai Nhiên đã xé rách váy của tôi và sự quý mến đơn thuần hai mươi năm qua của tôi với anh ta.

Tôi thầm gọi tên Đinh Tuấn Kiệt, trong đầu tôi lúc đó tràn ngập nụ cười rất đỗi đàn ông của anh...và tôi đã khóc.

Thể xác tôi đã không còn trong trắng. Nếu nói tôi còn có gì xứng đáng với Đinh Tuấn Kiệt , chỉ còn duy nhất một thứ đó là tình yêu sâu nặng của tôi với anh.

Sau khi xong việc, Giai Nhiên khinh miệt nói: " Có gì đáng khóc ư? Lẽ nào anh lại bắt nạt em à? Thằng nhà quê Đinh Tuấn Kiệt ấy sao lại có thể có diễm phúc ấy như vậy...Nó dựa vào cái gì chứ?"

Từ lúc đó trở đi, Giai Nhiên đã thay đổi.

Tôi những tưởng mọi chuyện kết thúc ở đó, không ngờ đây mới chỉ là sự bắt đầu của một cuộc sống phóng đãng.

Giai Nhiên độngmột tý lại lấy cái chết của Lý Gia Nam uy hiếp tôi, kiểu trói buộc đó rất có hiệu quả, tôi không thể thoát ra được.

Cho nên tôi biết, khi người đàn bà yếu đuổi thì việc ngoại tình hay không, không thể thuận theo cô ấy được nữa.

Cuối cùng tôi đã có thai. Tôi quyết định âm thầm phá bỏ đứa con này để kết thúc cơn ác mộng.

Không ngờ Đinh Tuấn Kiệt phát hiện ra, anh nói anh rất thích trẻ con, không cho tôi phá bỏ. Tôi đã mấy lần định nói với anh: " Nếu là con của người khác, anh vẫn quý chứ?" nhưng lại không dám mở mồm. Người phụ nữ khi đã ngoại tình đều bị coi là dâm phụ. Nếu lúc đó tôi nói ra điều này, ngoài cái ô danh gái đứng đường ra tôi còn có thể có được cái biệt danh nào khác nữa đây, chẳng hạn như kẻ giết người.

Vì thế cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao n gười ta thường nói đàn bà là giống lòng dạ độc địa nhất, họ có thể ung dung thản nhiên để chồng mình vất vả nuôi cốt nhục của người khác.

Sau khi biết chuyện quá khứ đáng kinh ngạc của Đinh Tuấn Kiệt và Lý Gia Nam, tôi càng không dám nói gì. Vì thế, cơn ác mộng cứ thế tiếp tục và cuộc sống lại như cũ.

Đây có phải là hậu quả mà người ta thường nói mình làm mình chịu, tôi thường xuyên ngồi ngây ra một mình, tưởng tượng đến Hồng Hạnh, Hồng Hạnh có quả thực là cam tâm tình nguyện sa ngã? Cô ấy có thực sự vui vẻ chăng?

Tôi đột nhiên thấy mình như một cô Hồng Hạnh si tình nhất thế giới, lóa mắt trước cuộc sống hạnh phúc, và bị rơi xuống một cách thảm hại. Khi tôi tàn tạ, liệu có ai nhớ, trước đây tôi đã từng rất xinh đẹp. Vừa nhìn đứa con tôi biết ngay bố nó là ai, đôi mắt đó, cặp lông mày đó, đôi môi đó, cái mũi đó, giống như Giai Nhiên như lột.

Thế mà người cha khác của nó lại vui sướng tột cùng rồi thốt lên: " Nhìn con bé này, đẹp giống hệt bố nó vậy"

Lúc đó tôi đang khóc những giọt nước mắt hạnh phúc. Có điều sau đó tôi cũng có một cuộc sống tuyệt vời, vì tôi không còn là một cô gái, tôi là một người mẹ trẻ. Cuộc sống trở nên bận rộn hơn. Giai Nhiên cũng rất lâu không còn đến quấy rầy tôi, tôi lại trở nên vui vẻ. Hơn nữa nhìn chồng càng ngày càng yêu thương con gái của anh, trong lòng tôi tự thấy thật áy náy.

Khi tôi có thai lần nữa, tôi vô cùng sung sướng, một niềm vui mà trước đây tôi không có được! Tôi đang mang trong mình một sinh mệnh tốt mà chỉ có một người mẹ yêu con sâu sắc mới có thể cảm nhận được. Hàng ngày tôi thầm an ủi chồng, em sẽ đền bù cho anh một đứa con "tuyệt vời". Tôi bắt đầu không muốn nói chuyện yêu đương với chồng nữa, tôi muốn dành toàn bộ tâm huyết cho đứa con này của mình, đứa con của tôi và Đinh Tuấn Kiệt. Nhưng vào đúng lúc này, Giai Nhiên lại xuất hiện.

Điều không thể tưởng tượng nổi anh ta đã nghiện ma túy hai năm rồi! Anh ta bắt đầu tìm tôi tống tiền. Chồng tôi phát hiện ra, đã ngăn cản sự quấy rầy của Giai Nhiên. Từ đó trở đi, tôi có một dự cảm rất xấu...Quả nhiên, con gái tôi suýt nữa bị người cha đẻ của nó hại chết.

Giữa chồng, gia đình và tình yêu, tôi đã chọn con gái. Tôi tán dương mình là người mẹ vĩ đại! Nhưng chẳng có ai vì sự dũng cảm của tôi mà khen lấy một câu: " cô thật vĩ đại!". Chẳng có lấy một người, tôi nghĩ thậm chí sẽ gồm cả đứa con gái của tôi sau này - khi nó đã trưởng thành và hiểu biết.

Vì tôi là một người đàn bà ngoại tình. Tôi đã để chồng tôi bị cắm sừng gần bảy năm qua. Vào cái giây phút chồng tôi muốn bỏ nhà đi, con gái đột nhiên chạy lên phía trước ôm lấy chân người mà nó gọi bằng cha sáu năm qua, nó gào to: " Bố, bố đừng đi! Bố không cần con nữa à!" Đinh Tuấn Kiệt không dám nhìn nó, dường như anh đang phải đấu tranh dữ dội, nhưng cuối cùng anh vẫn dứt áo đẩy cửa ra đi.

Lúc anh đi, cái cánh tay giơ cao đó đã không giáng xuống mặt tôi, tôi rất mừng, tôi biết đó là ân điển cuối cùng anh dành cho tôi...

Giờ khắc đó tôi như chết đứng. Đó là một cảm giác mà có lẽ cái chết cũng không cảm nhận được.

Nếu khi chết đi gặp được Lý Gia Nam trên Thiên đường tôi rất muốn được gọi chị ấy một tiếng chị thân thành, và nói một câu xin lỗi, mặc dù tôi biết nó chẳng có ích gì. Ủ con gái ngủ say, tôi dịu dàng hát bài hát ru mà nó thích nghe nhất.

Sau đó tôi gọi điện nhắn mẹ tôi đến. Sắp xếp đâu vào đấy xong xuôi, tôi nhẹ nhàng đi lên tầng thượng. Tôi không đi thang máy, tôi trèo từng bậc lên tận lầu thượng - tầng thứ hai lăm, tôi từng bước tổng kết lại những niềm vui buồn trong đời tôi suốt hơn hai mươi năm qua, tôi vô tình hồi tưởng lại chỉ vài giờ trước đây, tôi đã từng có một tình yêu đẹp, tôi đã cùng với người chồng yêu quý của mình, và những người khác nữa...

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện