Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch)

Tặng Lễ Vật


trước sau

Bọn người Đại Thế Chí và Địa Tạng mỉm cười với Bạch Cẩm, trong lòng âm thầm đề cao cảnh giác, không biết hắn sẽ ra chiêu như thế nào.

Đột nhiên Bạch Cẩm đứng dậy, hắn ngẩng đầu nhìn lên trời cung kính nói: "Sư bá sư phụ còn có mấy vị sư thúc đều là đại năng tuyệt đỉnh hồng hoang, về sau nhất định sẽ trở thành Thánh. Thánh nhân luận đạo thịnh thế cỡ nào, có thể để đệ tử chúng ta vây xem một phen hay không?"

Đám đệ tử còn lại trong lòng cũng khẽ động, nếu như có thể nghe được đôi câu vài lời trong lúc đại năng luận đạo thì đều là vinh hạnh nhưng người dám mở miệng mời cũng chỉ có Bạch Cẩm mà thôi.

Ngay cả bọn người Đa Bảo và Đại Thế Chí cũng sinh lòng chờ mong.

Ở nơi xa trong núi, Tam Thanh vô thức nhìn về phía Chuẩn Đề, thân ở hậu trường quan sát còn có thể coi như không biết nhưng là nếu như đi tới, đệ tử của ai rơi vào hạ phong thì tất nhiên cũng sẽ mất hết mặt mũi.

Chuẩn Đề vừa cười vừa nói: "Sư huynh, đệ tử của huynh mời, huynh thấy nên quyết định thế nào?"

Thông Thiên nói: "Vậy thì đi thôi!"

Trong chốc lát thời không chuyển đổi, bên trên lục ấm ở cạnh thác nước đột nhiên xuất hiện một cây đại thụ. Dưới cây có một cái bàn, Tam Thanh chỉ dẫn Nữ Oa lại quanh bàn mà ngồi.

Tất cả mọi người lập tức đứng dậy, cung kính chắp tay thi lễ cất lời: "Bái kiến sư phụ sư bá sư thúc"

Thái Thượng bình thản mở miệng: "Không cần quan tâm tới chúng ta, các ngươi cứ tiếp tục." Ánh mắt dừng lại một chút ở trên người Bạch Cẩm.

"Vâng!" Chư vị đệ tử đứng dậy, tiếp tục ngồi xếp bằng trên mặt đất.

Bạch Cẩm vội vàng tiến lên, vừa cười vừa nói: "Luận đạo sao có thể không có trà ngon được chứ?"

Đi đến phía trước bàn, hắn chắp tay thi lễ nói: "Đại sư bá, lần này ra ngoài, ta mang về cho ngài một phần lễ vật trở về, xin mời Đại sư bá giám thưởng."

Lễ vật? Trong lòng Thái Thượng khẽ động, nhìn rõ dự định của Bạch Cẩm, hắn gật đầu vừa cười vừa nói: "Lễ vật gì vậy?"

Bạch Cẩm chỉ tay sang bên cạnh, tức thì một cái cây to xuất hiện trên khoảng đất trống bên cạnh, bộ rễ cắm sâu xuống lòng đất như thể nó vốn mọc ở đó. Lá trà bay la đà vẫn còn đọng sương, tỏa ra mùi thơm thoang thoảng. Đó là được Đại Hồng Bào mẫu thụ mà hắn lấy ở Vũ Di Sơn dạo trước.

Bạch Cẩm bay quanh cây trà một vòng, chồi non liên tục rơi từ trên cây xuống bay vờn theo hắn.

Bạch Cẩm nhẹ nhàng đáp xuống đất, quanh người tỏa ra nhiệt độ cao. Hắn từ từ giơ hai tay lên, sau đó giơ chân rồi nâng vai đánh Thái Cực Quyền. Chồi non lá trà luyện thành một chuỗi trông giống như một con thần long bay lượn quanh người. Hai tay chậm rãi điều khiển, thần long tạo thành từ lá trà giao thoa giữa hai tay và dần hình thành nên một tấm Thái Cực Đồ. Thái Cực Đồ màu xanh dần trở nên khô vàng dưới tác động của nhiệt độ.

Hai mắt Thái Thượng sáng ngời. Tạm thời hắn không biết lá cây này có gì huyền ảo nhưng bộ quyền pháp này rất hoàn hảo, âm
dương hòa hợp, vô cùng phù hợp với đạo của bản thân. Xem ra tên tiểu tử này đã học hỏi được một vài thứ từ mình. Hắn không kìm được bèn vuốt râu, tỏ vẻ hài lòng. Đúng là trẻ nhỏ dễ dạy!

Một lát sau, Bạch Cẩm thở ra rồi thu thế. Hắn nâng một tay lên, một tấm Thái Cực Đồ màu nâu lơ lửng trên lòng bàn tay hắn, vẫn đang xoay tròn.

Trong bàn tay còn lại xuất hiện một chiếc bình ngọc, lá trà Thái Cực lập tức tràn vào trong bình ngọc như một dòng nước, toàn bộ đều chui hết vào bên trong.

Bạch Cẩm cầm bình ngọc đi tới cạnh bàn, tiếp đó hắn khom người, cung kính dâng bình ngọc lên: "Đại sư bá, đây là lễ vật đệ tử tặng người."

Thông Thiên tò mò hỏi: "Trà này có tác dụng gì?"

"Là một loại đồ uống!"

Thông Thiên hậm hực bảo: "Là đồ uống mà ngươi còn không đi nấu."

Bạch Cẩm cười gượng: "Pha trà cần nước ngon và lửa tốt nhưng đệ tử không có hai thứ này."

Một cái bình xuất hiện trong tay Nguyên Thủy, hắn thẳng tay ném cho Bạch Cẩm: "Đây là Tam Quang Thần Thủy, ngươi lấy mà dùng."

Nhị sư bá thật hào phóng! Bạch Cẩm vội vàng đón lấy cái bình rồi chắp tay thi lễ, giọng nói ngạc nhiên pha lẫn vui mừng: "Cảm ơn Nhị sư bá ban thưởng nước."

Nguyên Thủy nhướng mày, ban thưởng nước? Ta bảo ban thưởng nước bao giờ? Ý ta là dùng xong phải trả lại nhưng nếu ngẫm kỹ câu nói của mình thì cũng có thể lý giải thành ban thưởng nước.

Làm gì có chuyện Nguyên Thủy ưa sĩ diện rút lại lời nói trước mặt mọi người, hắn đành kiêu ngạo "ừ" một tiếng nhưng thật ra trong lòng tiếc đứt ruột đứt gan. Ôi Tam Quang Thần Thủy của ta!

Thái Thượng vươn tay, một ngọn lửa xuất hiện giữa kẽ tay hắn: "Ta tặng ngọn Tam Muội Chân Hỏa này cho ngươi đó!"

Bạch Cẩm vội chắp tay thi lễ, hớn hở nói: "Cảm ơn đại sư bá."

Thông Thiên gắt lên: "Còn không mau đi pha trà đi!"

"Vâng! Đệ tử đi ngay đây ạ!" Bạch Cẩm cất Tam Quang Thần Thủy và Tam Muội Chân Hỏa đi rồi chạy sang bên cạnh. Hỏa long bay lượn trên đỉnh núi, hơi giăng Vân Mộng.

Một lát sau, Bạch Cẩm bưng một chiếc khay đi tới. Trên khay có sáu chén ngọc và một ấm ngọc.

Bạch Cẩm đi tới cạnh bàn, hai tay bưng từng chiếc chén ngọc đặt trước mặt sáu vị Thánh Nhân tương lai. Tiếp theo, hắn nhấc ấm ngọc lên rồi rót nước vào trong bình ngọc. Lá trà màu nâu bên trong ấm ngọc gặp nước nóng lập tức nở ra, bốc khói nghi ngút.

Truyện convert hay : Tiên Võ Đế Tôn

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện