Đa Bảo đạo nhân lạnh nhạt cất lời: "Lòe thiên hạ thôi, chẳng có tác dụng gì trong việc ngộ đạo cả."
Vô Đương thánh mẫu mỉm cười: "Đọc kinh có thể tĩnh tâm khai sáng, có thể xoa dịu cảm xúc nóng nảy trong lòng đám đệ tử ngoại môn, tránh gây tai họa."
Đa Bảo nhìn Vô Đương thánh mẫu, nhíu mày nói: "Sư muội, ngươi đối xử với tên Bạch Cẩm kia quá tốt rồi đó!"
"Đều là đồng môn cả mà!"
"Hắn là ngoại môn!"
"Hắn có địa vị tương đương đệ tử thân truyền, đây là lời sư phụ nói."
Đa Bảo Đạo Nhân hít sâu, trong lòng cảm thấy bực bội. Hắn cúi đầu nhìn thân ảnh dưới kia, thầm mắng cái đồ nịnh nọt chết tiệt, bây giờ đến cả sư muội cũng bị hắn lôi kéo.
Đa Bảo xoay người bỏ đi, thân ảnh lóe lên rồi biến mất không thấy tăm hơi.
Kim Linh thánh mẫu thấp giọng hỏi khẽ: "Sư tỷ, phải chăng giữa Đa Bảo sư huynh và Bạch Cẩm sư huynh có mâu thuẫn?"
Vô Đương thánh mẫu mỉm cười trả lời: "Không hề, bọn hắn rất thân thiết."
Kim Linh thánh mẫu cạn lời nhìn Vô Đương thánh mẫu. Thân thiết á? Sư tỷ, ngươi coi ta là đồ ngu đấy à? Người ta rất thông minh đấy nhé!
Mặt trời mọc đằng đông, tiếng tụng kinh dừng lại, chúng đệ tử quay về phía mặt trời, hít thở đông lai tử khí.
Một lúc sau, chúng đệ tử mở mắt ra, ai nấy đều cảm thấy sảng khoái tinh thần.
Bạch Cẩm đứng dậy, mỉm cười dặn dò: "Sau này sáng sớm mỗi ngày chúng ta đều tới đây tụng kinh hít thở, tĩnh tâm tu đạo."
Tất cả các đệ tử đứng dậy, vừa chắp tay thi lễ vừa cung kính đáp: "Vâng!"
Bạch Cẩm đảo mắt nhìn mọi người rồi nói tiếp: "Ta không biết lai lịch của các ngươi, cũng không quan tâm. Nếu đã bái nhập môn hạ của sư phụ thì tất cả đều là sư huynh đệ đồng môn, phải nhớ là không thể sát hại đồng môn, lại càng không được làm trái lời sư trưởng." Hắn chăm chú nhìn Trường Nhĩ Định Quang Tiên.
Mọi người vội vàng đồng thanh hô: "Không dám!"
Bạch Cẩm dời mắt không nhìn Trường Nhĩ Định Quang Tiên nữa. Trường Nhĩ Định Quang Tiên ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt bập bùng lửa giận. Ngươi nhìn ta là có ý gì? Lẽ nào ta là đồ khi sư diệt tổ?
Bạch Cẩm nói tiếp: "Từ trước đến giờ sư phụ rất cưng chiều đệ tử, vô cùng khoan dung. Nhưng bây giờ ta cảnh cáo trước, các ngươi tuyệt đối đừng coi sự cưng chiều của sư phụ thành vốn liếng để bản thân phóng túng. Nếu không, cho dù sư phụ không trách phạt các ngươi thì kẻ làm sư huynh này cũng tuyệt đối không tha cho các ngươi. Trước khi bái nhập sư phụ, các ngươi phóng túng, ngang ngược, thích tự do cả đời cũng không ai quản các ngươi. Nhưng sau khi bái nhập sư môn, các ngươi phải bỏ những thói quen ăn lông ở lỗ, ăn nói thô tục, giết chóc quen tay và không biết tôn ti đi. Nếu bị ta phát hiện thì ta sẽ báo ngay cho sư tôn, trục xuất khỏi sư môn."
Tất cả đệ tử của Thượng Thanh Phong đều kinh hoảng, cung kính đáp: "Tạ ơn sư huynh đã dạy bảo, chúng ta không dám trái lời."
Bạch Cẩm mỉm cười hài lòng,
đồng thời chắp tay thi lễ: "Vậy thì tốt. Giải tán đi!"
Các đệ tử ngoại môn chắp tay đáp lễ, sau đó kết thành từng nhóm rời đi.
Bạch Cẩm nhếch môi nở nụ cười như có như không. Chẳng phải đám đệ tử ngoại môn này phóng túng, ngang ngược, thích tự do sao? Bây giờ mình đặt thêm nhiều quy tắc cho bọn hắn, tất nhiên bọn hắn sẽ sinh lòng bất mãn. Khi ấy sẽ xuất hiện một hai kẻ khó chơi, mình lại nghiêm trị mấy kẻ này khiến người người oán hận. Đến lúc đó, sư phụ nhất định sẽ hủy bỏ danh hiệu ngoại môn thủ đồ. Ha ha, hắn thật thông minh! Giờ đi thỉnh an sư phụ và sư bá thôi! Bạch Cẩm xoay người bay về phía Thái Thanh Phong.
…
Tiếng nước chảy ầm ầm vọng ra từ U Tuyền thác phía sau núi. Đa Bảo đạo nhân đang ngồi xếp bằng dưới thác nước, một tay dựng trước ngực, quanh người tỏa ra thượng thanh tiên quang.
Một đạo thanh quang đáp từ trên trời xuống tảng đá nằm cạnh thác nước rồi biến thành một thiếu niên có đôi tai to.
Trường Nhĩ Định Quang Tiên cung kính chắp tay thi lễ: "Bái kiến Đại sư huynh!"
Đa Bảo đạo nhân chợt mở choàng mắt, khí thế uy nghiêm bá đạo tỏa ra xung quanh.
Đồng tử của Trường Nhĩ Định Quang Tiên co rụt lại, cõi lòng chấn động. Xem ra vị Đại sư huynh này còn đáng sợ hơn Bạch Cẩm, hắn lập tức cúi người sâu hơn.
Đa Bảo đạo nhân hạ tay xuống, cất giọng không vui: "Trường Nhĩ Định Quang Tiên, ngươi đến đây làm gì?"
Trường Nhĩ Định Quang Tiên vội đáp: "Sư huynh, sư đệ đến để nương nhờ ngài."
Đa Bảo đạo nhân nhìn đối phương và hỏi lại: "Nương nhờ ta ư?"
Hắn lắc đầu nói: "Ta không cần, Bạch Cẩm mới là ngoại môn thủ đồ."
Trường Nhĩ Định Quang Tiên kính cẩn thưa: "Ngài mới là đại sư huynh của chúng ta, ngoại môn thủ đồ cũng chỉ là ngoại môn thủ đồ mà thôi. Bạch Cẩm vừa mới trở về đã đặt ra một loạt quy tắc cho chúng ta, tâm tính bị trói buộc thì còn nói gì tới tu tiên vấn đạo nữa. Sư huynh, chúng ta cần ngài đòi lại lẽ phải thay chúng ta."
Tiếp đó lại có mấy đạo thanh quang bay xuống, quỳ một chân trên đất, cung kính hô: "Mong sư huynh đòi lại lẽ phải cho chúng ta."
Đa Bảo nhìn mấy người quỳ một chân ở ven hồ mà cõi lòng rung động, đạo tâm đã lâu không thấy bỗng trở nên kích động khiến hắn hơi kinh ngạc. Hắn trầm ngâm giây lát rồi lên tiếng: "Sáng sớm ngày mai sẽ luận đạo ở đây."
Đám người Trường Nhĩ Định Quang Tiên mừng rỡ: "Cảm ơn đại sư huynh!"
Truyện convert hay :
Ngạo Thế Đan Thần