Vũ Phàm đường đường chính chính tiến về Thương Huyền tông, hắn dùng thân pháp đi nhanh đến đại môn ở lưng chừng núi, càng về gần đại môn tốc độ của hắn càng chậm dần, cho đến khi còn cỡ hai mươi bậc thang nữa thì hắn đã hoàn toàn dùng cước bộ bình thường mà tiến tới.
"Thần Long Bộ Pháp"
Một lão giả ăn mày nhíu mày nhìn về thân ảnh của Vũ Phàm ở cách đó khá xa, điều đáng kinh ngạc là ở khoảng cách xa như vậy mà lão lại có thể hoàn toàn đoán ra được bộ pháp mà Vũ Phàm sử dùng.
Lão giả ăn mày lắc lắc đầu rồi chập chững bước đi, từ từ hòa mình vào đám đông, lão tầm thường đến nỗi không có ai để ý đến lão.
Vũ Phàm khách khí nói với tên đệ tử đứng gác ở đại môn Thương Huyền tông.
- Đại huynh, ta có việc cần cầu kiến nội môn đại trưởng lão.
Tên đệ tử trông coi nhìn một lượt trên dưới Vũ Phàm, gương mặt có chút khó chịu, nhưng khi thấy ở hông của hắn đeo một cái ngọc bài thân phận khách khanh của Triệu gia thì khuôn mặt trở nên hòa hoãn hơn hẳn, hắn nói:
- Muốn gặp đại trưởng lão nội môn cũng được thôi, bái thiếp và tín vật của ngươi đâu?
Vũ Phàm đưa bái thiếp và tín vật của hắn cho tên đệ tử đứng gác nội môn xem xét, hắn xem kỹ một lần, cái cằm từ từ há ra đến tận cổ, quả thực là tín vật của nội môn đại trưởng lão, hắn nhìn lại Vũ Phàm một lượt thật kỹ, đối phương là ai lại có tín vật của nội môn đại trưởng lão, cái này làm hắn vô cùng tò mò không thôi.
Hắn trả lại tín vật cho Vũ Phàm rồi nói:
- Huynh đệ, ngươi ở đây đợi một lát!
Triệu gia khách khanh đã là một cái thân phận không tồi, bây giờ cộng thêm mối quan hệ chưa rõ với nội môn đại trưởng lão làm tên này trở nên cẩn thận hơn hẳn khi đối thoại với Vũ Phàm, nhỡ đâu chọc phải đệ tử trên tu chân giới của đại trưởng lão nội môn thì quả thực hắn không gánh vác nổi.
Chuyện trưởng lão trong tông ra ngoài lịch luyện tùy tiện nhặt về một hai tên đệ tử cũng không hề hiếm trong mấy cái thượng tông ở đây.
Hơn nữa, trước khi mọi chuyện rõ ràng tên đệ tử này cũng không muốn lỗ mãng mà chọc phải phiền toái không cần thiết.
Nửa canh giờ sau, tên đệ tử trông coi đại môn lúc này cũng trở ra, hắn nói với Vũ Phàm.
- Huynh đệ, mau đi theo ta!
Vũ Phàm trong mắt tiếu ý nồng đậm nhìn thiếu niên trước mặt, cái tên này cũng thật biết thức thời.
Phi hành dọc đường, tên đệ tử này nói:
- Lão huynh, ta là Tống Vô Khuyết, không biết lão huynh xưng hô như thế nào?
Vũ Phàm tùy tiện đáp lời:
- Tại hạ gọi là Khương Chính Hạo!
- Họ Khương à, ngươi có phải người của Khương gia trận pháp nhất mạch kia không?
— QUẢNG CÁO —
Tống Vô Khuyết đoán như vậy là bởi vì Vũ Phàm có tín vật của nội môn đại trưởng lão, lại thêm họ Khương, nhất định xuất thân không tầm thường.
Vũ Phàm lắc lắc cái đầu.
Nhưng câu trả lời của Vũ Phàm làm y có chút thất vọng.
Đến chân núi của biệt viện nội môn đại trưởng lão, Tống Vô Khuyết liền dừng lại, hắn nói:
- Khương huynh, đây là biệt viện của nội môn đại trưởng lão, đoạn đường còn lại huynh phải tự đi lấy, ta không được phép tiến vào đây!
Vũ Phàm gật đầu tỏ vẻ hiểu ý của hắn, hai người cáo biệt nhau rồi Vũ Phàm cất bước đi lên trên núi.
Khung cảnh ở ngọn sơn phong này thật là thanh tịnh, mang lại cho người ta cảm giác giản dị thân thương của phàm gian.
Trên đỉnh núi là một căn nhà bằng gỗ lớn, với một cái sân rộng ở phía trước, bốn phương tám hướng đều lưu lại vết kiếm, ở đó ẩn ẩn tỏa ra kiếm khí mãnh liệt, chí cương hung mãnh.
Lão từ trong nhà nói vọng ra:
- Tiểu tử ngươi bản lĩnh cũng không nhỏ nhỉ?
Vũ Phàm cúi người thi lễ về phía căn nhà, hắn nói:
- Vũ Phàm bái kiến tiền bối!
Lão hừ lạnh, nói:
- Gọi ta là sư phụ!
Vũ Phàm lập tức quỳ rạp xuống mặt đất, dập đầu mạnh ba cái liền hắn lớn tiếng nói:
- Đệ tử Vũ Phàm thỉnh an sư phụ!
- Hảo, hảo ...!ha ha, quả nhiên ngươi không làm ta thất vọng ...
Vũ Phàm tháo lớp ngụy trang, đứng yên ở ngoài sân chờ lão, từ trong nhà, một nam tử trung niên bước ra, lão nói:
- Độc Tâm Chủng? Còn có công pháp lô đỉnh? ...!ngươi cũng thật là kiên cường ...!ài ...!mau đến đây!
Lão khoan thai ngồi xuống ghế đá, đợi Vũ Phàm tiến đến gần chỗ của lão, lão liền đưa tay bắt mạch cho hắn.
Một luồng chân khí bén nhọn nhanh chóng xâm nhập cơ thể của Vũ Phàm, khí thế vô cùng bá đạo trực tiếp đánh bạt độc tố của Độc Tâm Chủng ra một bên, tuần hoàn bên trong cơ thể của hắn một vòng chu thiên.
- Ồ, có người truyền cho người Trường Sinh Công? — QUẢNG CÁO —
Vũ Phàm không giấu diếm gì lão, hắn nói:
- Đệ tử may mắn được một lão nhân thần bí truyền cho!
Lão gật đầu, rồi nhu hòa nói:
- Tính ra ngươi trong họa có phúc, trong phúc có họa, coi như cũng không tệ.
Bây giờ hãy thi