Trời xế chiều,
Mùa đông ở phương bắc lúc nào cũng vậy, còn hơn nửa tiếng nữa mới đến buổi tối, nhưng mặt trời đã mất dạng, đất trời một màu âm u bao phủ.
Gió thổi mạnh, làm mấy cái đèn lồng lung lay theo gió không ngừng, ánh lửa lập lòe như thể muốn tắt, cố gắng le lói trong cuồng phong.
Trên con phố vắng, lúc này có hai cái thân ảnh đang thong thả đi trên con đường đầy tuyết, chân họ đạp lên tuyết dày ấy vậy mà không hề để lại dấu chân, trông như thể họ đang lướt đi trên mặt tuyết vậy.
Quách lão vén màn cửa đi vào bên trong một cái tửu điếm nhỏ, Vũ Phàm cũng bước vào theo.
Ông chủ tửu điếm ở đây, vừa thấy Quách lão đã lớn tiếng nói.
- Quách huynh, lâu ngày không gặp, haha ...
Nói đoạn, lão lại chú ý tới Vũ Phàm, lão chỉ nhìn hắn một cái, mà cơ thể hắn như thể rơi vào hầm băng vô tận, cảm giác như đang chới với rơi không ngừng xuống vực sâu.
Vũ Phàm hừ lạnh, thần hồn bản nguyên cấp cấp phiêu động, một nguồn lực lượng tinh thần lực mạnh mẽ tuôn trào đánh bạt thần thức của lão bản ra ngoài, đưa cơ thể hồi phục lại trạng thái bình thường.
Lão nhìn hắn đầy thích thú hỏi.
- Hô, tiểu tử ngươi gọi là gì?
- Tiểu bối gọi là Khương Chính Hạo.
- Haha ...!Khương lão đệ, ngươi là người trẻ tuổi đầu tiên hắn hỏi tên đấy! - Hoa Tam Chung vui vẻ nói.
Ông chủ khách điếm giọng hào sảng nói:
- Tiểu tử, ở cái độ tuổi này mà tinh thần lực đạt đến cảnh giới Tam Tài cũng không có mấy người.
Quách lão và Hoa lão sớm đã đoán được chuyện này nên khi nghe lão bản nói cũng không có gì bất ngờ.
Vũ Phàm tùy tiện ngồi xuống cái bàn chỗ hai người Quách lão và Hoa lão đang ngồi, hắn nói:
- Tiểu bối cũng chỉ là may mắn đột phá trong hiểm cảnh.
Cả ba lão đều gật gù, nghe hắn nói bọn họ mới hiểu ra một phần của câu chuyện, thảo nào hắn lại có thể đạt đến cảnh giới này sớm như thế.
— QUẢNG CÁO —
Lão bản dùng chân khí mang bốn vò rượu lớn đi tới chỗ của đám người Vũ Phàm.
Nhìn thấy bốn cái vò rượu này, Hoa lão hưng phấn nói lớn:
- Trịnh Châu hoa tửu! Khà khà ta không ngờ huynh vẫn còn nó đấy!
Lão bản cười đáp:
- Ta sớm nghe Quách huynh sẽ đến Trung Thổ thành nên cố ý cất lại mấy vò để huynh đệ chúng ta đối tửu ôn lại chuyện xưa.
Lão ngừng lại một chút rồi nói:
- Sẵn tiện, chúc mừng lão đệ đây trở thành đệ tử của Kiếm Vương Nhậm Thiên Hành.
Vũ Phàm vội đứng dậy, chắp hai tay nói với lão:
- Đa tạ tiền bối ưu ái!
Lão bản lấy từ trong nhẫn trữ vật ra bốn cái bếp than nhỏ, rồi đặt lên bàn, lão chậm rãi nói:
- Rượu này phải hâm nóng bằng than mới là cực phẩm!
- Đúng vậy, đúng vậy!
Hai lão kia cũng nhanh chóng phụ họa, đối với bọn họ, dùng hỏa thuật để hâm nóng rượu tuyệt đối là đơn giản, nhưng mà nó lại làm mất đi cái thú vui tao nhã của thưởng rượu cho nên mới có một màn này.
Vũ Phàm ngồi một bên đập nhỏ than ra thành từng mảnh, sau đó theo lời căn dặn của lão bản tửu điếm, dùng hỏa thuật hun nó lên, khi than đã đỏ hồng mới ngừng lại bỏ vào trong bếp than.
- Hâm rượu này, phải dùng than hồng, không được để lửa, thì mới giữ được trọn hương vị của nó! - Lão bản chậm rãi nói với Vũ Phàm.
Hơi ấm từ bếp than nhanh chóng tỏa ra khắp chung quanh cái bàn nhỏ, nơi bốn người bọn họ đang ngồi đàm đạo đủ thứ chuyện.
Lâu lâu tiếng than hồng nổ tách tách, xen vào tiếng trò chuyện của bốn người, làm không khí trở nên ấm áp kỳ lạ, Vũ Phàm lúc này mới hiểu cái thú vui tao nhã của hâm rượu Trịnh Châu hoa tửu này.
Đã từ rất lâu rồi, hắn mới có cái cảm giác tề tựu cùng bằng hữu như thế này, bốn người bọn họ tuy tuổi tác cách biệt, nhưng nói chuyện lại rất ăn ý.
— QUẢNG CÁO —
Hoa Tam Chung giọng không buồn không vui nói với Vũ Phàm.
- Lão đệ, thật nhìn không ra ngươi còn nhỏ như vậy mà trải đời cũng không ít a!
Vũ Phàm chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt đượm buồn sâu thẳm, nhìn chén rượu trên tay, hắn ngửa cổ uống cạn.
Khà ...!
Hắn khà một tiếng, rượu thơm, ấm và cay nồng, hắn chậc lưỡi, nỗi niềm chất chứa mấy năm qua ùa về, tâm cảnh trong