Sáng sớm, trước cổng Khương phủ, một tiểu tử ăn mày thân hình gầy yếu, chỉ còn lại da bọc xương, vậy mà trong cơn gió lạnh, lại có thể kiên cường mà đứng, hơn nữa, trên lưng của đứa nhỏ này còn cõng theo một tiểu muội muội.
Tiểu nữ hài mặt đỏ lên vì lạnh, miệng không ngừng rên hừ hừ, có lẽ nó bị sốt, thân thể cũng ốm yếu không khác gì tiểu tử kia, cả hai đứng trước của Khương phủ đã được một lúc lâu.
Mấy ngày qua, tiểu tử này không ngừng gõ cửa từng phủ xin được thu nhận làm hạ nhân trong phủ, kiếm chút tiền công nuôi nấng tiểu muội muội.
Đôi mắt cửa tiểu tử sáng như sao đêm, kiên định nhìn về phía trước, quyết không rời bước, nước mũi nó chảy tèm lèm nhưng không có tay để quệt, vì hai tay của nó đang ôm chặt em gái ở sau lưng.
Đại môn Khương phủ từ từ mở lớn, một nam thiếu niên ăn vận sang trọng, y phục thanh tao cao quý bước ra ngoài, hắn nhíu mày nhìn tiểu tử trước mặt.
Đứa nhỏ vội vã quỳ xuống, nó năn nỉ Vũ Phàm:
- Công tử, công tử, xin người hãy thu nhận tiểu nhân và muội muội của tiểu nhân ...!tiểu nhân có thể bổ củi, gánh nước phụ việc ở thiện phòng, ...!mong người cứu giúp tiểu nhân, hic hic ...
Cuối cùng đứa nhỏ kiên cường cũng bật khóc, mấy ngày nay, nó đã cầu xin mấy nhà liền ở khắp nơi, nhưng hầu như phủ nào cũng vậy, họ kiêng kị thu nhận ăn mày vào phủ để tránh xui xẻo nhất là vào những ngày cuối năm như này.
Tiếu Ngưng Nhi thấy tội nghiệp hai đứa nhỏ, vội chạy lại bế tiểu nữ hài lên, nàng nói:
- Mau theo ta!
Thằng nhóc nước mắt nước mũi tèm lem bám lấy váy của Tiếu Ngưng Nhi mà đi vào bên trong Khương phủ, Vũ Phàm búng ngón tay, một tia thú hỏa truyền vào thân thể hai đứa nhỏ.
Tên nhóc khẽ rùng mình một cái, đột nhiên nó cảm thấy ấm áp lạ thường, nhưng nó không còn tâm trí để mà nhận ra điểm này, chỉ lo bám theo Ngưng Nhi, mếu máo nhìn tiểu muội muội của mình.
Vũ Phàm cũng xoay người đi vào bên trong, hắn nói:
- Tiểu tử, tiểu muội của ngươi sẽ không sao đâu.
Lúc này tiểu hài nhi mới chịu nín, chân nó ngắn, không so được với cước bộ của Ngưng Nhi, đành phải chạy theo sau nàng.
Đôi chân trần của nó nứt nẻ, tứa máu vì lạnh.
Quách lão đứng ở một góc xa, lão hết nhìn hắn lại nhìn Tiếu Ngưng Nhi, trong ánh mắt có thêm một tia nhu hòa nhè nhẹ.
Vũ Phàm nói với Quách lão:
- Phiền lão bá thay ta sắp xếp một chút!
Lão xoay người nói với hạ nhân: — QUẢNG CÁO —
- Sắp xếp cho tiểu tử đó vào thiện phòng, còn tiểu nữ hài kia làm thiếp thân thị nữ ở chỗ tiểu thư.
- Vâng thưa quản gia!
Vũ Phàm dùng ánh mắt cảm kích nhìn về phía lão, mặc dù đã rời đi cùng Ngưng Nhi nhưng với công lực hiện tại của Vũ Phàm tất nhiên hắn có thể nghe được lời của lão.
Nửa canh giờ sau, lúc này nhóc ăn mày cũng đã nằm gục ở một bên giường của tiểu muội muội mà thiếp đi, cả hai đều kiệt sức vì đói và lạnh, nhưng bây giờ hắn mới dám ngủ, vì bây giờ cả hai đã có một mái nhà để trú, nó mới dám buông lỏng tâm tình.
Tiếu Ngưng Nhi khép cửa bước ra ngoài, nàng nói với thị nữ ở một bên:
- Ngươi xuống thiện phòng mang lên cho hai đứa nhỏ một ít thức ăn!
- Vâng thưa tiểu thư!
Nói rồi nàng cùng Vũ Phàm rời đi.
Bên ngoài gió càng lúc càng lớn, tuyết rơi trắng xóa trời, Ngưng Nhi thở dài một hơi, nàng đăm chiêu nhìn về nơi xa xăm.
Vũ Phàm vén màn xe ngựa đỡ nàng đi lên trước, rồi hắn lên sau, vào trong xe ngựa hắn nói:
- Thiên hạ rộng lớn, nhân sinh vô thường, có những chuyện chúng ta cũng không thể nào quản hết được, muội cũng không nên phiền muộn.
Tiếu Ngưng Nhi gật đầu, nàng nói:
- Muội hiểu, chỉ là lòng có chút buồn, không ngờ ở nơi xa hoa bậc nhất như Trung Thổ thành vẫn có kẻ đói ăn đói mặc như vậy, quả là lão thiên bất công.
Vũ Phàm không đáp lời nàng, nói vọng ra ngoài:
- Lão bá, đi thôi!
Lão phu xe quất ngựa chạy nhanh về phía trước, cỗ xe ngựa này tuy nhìn giống như bao cỗ xe ngựa bình thường khác, nhưng không ngờ lại có thể đi trên con đường đầy tuyết như này một cách nhẹ nhàng.
Chuyện là hôm nay, Triệu Hoàng Yết công tử tổ chức yến tiệc mời các vị thiên kiêu trẻ tuổi ở Trung Thổ thành đến chung vui cùng hắn, mừng dịp hắn đột phá cảnh giới Kết Đan kỳ.
— QUẢNG CÁO —
Vốn dĩ ai cũng nghĩ Nhạc Thanh Phong sẽ là người đặt bước chân vào cảnh giới Kết Đan kỳ sớm nhất trong các vị thiên kiêu thế hệ này ở Trung Thổ thành, nhưng xui xẻo thay, y tao ngộ tập kích ở Ma Thú Sơn Mạch, buộc phải liều mạng dùng bí thuật, thành thử ra tổn hại căn cơ đành phải chậm trễ đột phá, để cho Triệu Hoàng Yết giành lấy cơ hội trở thành thiên kiêu đột phá đến cảnh giới Kết Đan kỳ sớm nhất.
Triệu Hoàng Yết vốn là huynh trưởng của Triệu Lệ Dĩnh, năm nay tuy chỉ mới hai mươi tuổi đầu