Sắc trời đã tối hẳn làm mọi thứ ở bên trong Ma Thú Sơn Mạch chìm vào đêm đen vô tận, ngày hôm nay lại có mây mù, làm trời tối càng thêm tối, ngay cả Luyện Khí Kỳ tu sĩ cũng không thể nhìn rõ được vật gì dưới tình huống này.
- Trời tối thật!
La Tiểu Phong tặc lưỡi đưa mắt nhìn ra bên ngoài huyễn trận, với thị lực của cảnh giới Trúc Cơ kỳ bát trọng thiên, hắn cũng chỉ có thể nhìn đại khái được vật thể lớn mà thôi, còn chi tiết như thế nào vẫn phải dùng thần thức để cảm nhận.
Dưới tình huống này mà tổ chức tập kích đương nhiên rất thuận lợi, nhưng đòi hỏi năng lực của đội ngũ tập kích của phải đáp ứng đủ tiêu chuẩn tối thiểu để hành động trong bóng đêm như thế này, nhưng La Tiểu Phong nhìn quanh một lượt xong, liền thở dài trong lòng, nhìn biểu cảm trên gương mặt của đám tu sĩ ở đây, hắn cũng đã đoán ra được phần nào năng lực chiến đấu trong bóng tối của bọn họ.
"Ài, ...!thật là tình ..."
Mà hắn nghĩ lại thì thấy cũng đúng thôi, ở chỗ khỉ ho cò gáy này lấy đâu ra mấy người có năng lực đâu chứ, mà nếu có, họ cũng đã tiến về thượng tông để tu luyện.
Lâm Nính San một bộ lo lắng tiến đến chỗ hai người Trương Hoàng Khôi và La Tiểu Phong, nàng thấp giọng nói:
- Hai người nói xem có phải Khương sư huynh xảy ra chuyện gì rồi không? Đã hơn hai canh giờ rồi mà huynh ấy vẫn chưa có trở lại, đám người do thám cũng đã trở về được một lúc rồi!
Trương Hoàng Khôi nhíu mày một cái, hai tay ôm chặt thanh thương trước ngực, hắn nhỏ giọng nói:
- Nếu thêm nửa canh giờ nữa mà huynh ấy vẫn không trở lại, thì chúng ta nên rút lui, đến phân đà gần nhất xin thêm cứu viện rồi quay trở lại!
Lâm Nính San thấp giọng nói:
- Nhưng mà ...
La Tiểu Phong biết nàng nghĩ gì, hắn liền cắt ngang lời nàng:
- Sư tỷ, tỷ nhìn xem với đội ngũ này chúng ta có thể làm gì, nếu suy đoán của Khương sư huynh không sai, và nếu huynh ấy thật sự xảy ra chuyện thì đối phương thực lực cũng phải rất bưu hãn, chúng ta đâm đầu vào đó cũng chỉ là thí mạng thêm mà thôi!
- Nhưng mà ...!ài ...!tỷ hiểu rồi.
Lập luận sắc bén của La Tiểu Phong rốt cuộc cũng đã thuyết phục được nàng, mặc dù nàng không hy vọng tình huống xấu nhất sẽ xảy ra, nhưng với tình hình hiện tại cũng chỉ có thể làm theo lời của La Tiểu Phong.
Nàng đi ra một góc khuất trong huyễn trận, tựa lưng vào gốc đại thụ, đôi mắt đăm chiêu, lo lắng nhìn ra ngoài đại trận, "Khương sư huynh, người nhất định phải an toàn trở lại".
— QUẢNG CÁO —
Lâm Nính San đang lúc bần thần thì một thân ảnh tiến vào trong huyễn cảnh.
Thương trong tay của Trương Hoàng Khôi lập tức trở nên sắc bén dị thường, hắn tự lúc nào đã thủ thế đâm tới, nhưng may thay hắn nghe thấy giọng nói quen thuộc.
- Là ta!
Vũ Phàm ngữ khí bình tĩnh lên tiếng xoa dịu đi bầu không khí căng thẳng ở trong huyễn trận.
La Tiểu Phong gấp gáp hỏi:
- Sư huynh, thế nào rồi?
Vũ Phàm lắc đầu nói:
- Chúng ta chờ xem viện binh có đến kịp hay không, hơn nữa, phải xem thực lực của bọn họ như thế nào mới quyết định được, người đứng đằng sau tất cả những chuyện này là Âm Thi Tông, tính cả âm thi, thi khôi, cũng phải trên dưới trăm nhân thủ, chưa kể bọn chúng còn có cao thủ tọa trấn, với đội hình hiện tại của chúng ta, xông vào đó chỉ có một chữ chết!
Còn một điều nữa mà Vũ Phàm chưa nói, đó là đối phương có cao thủ dụng độc, trong tình huống trời tối đen như mực thế này, nếu để đối phương hạ độc thủ, quả thực rất khó lòng phòng bị.
Lúc nãy độc vụ của hắn bị đối phương phát hiện trong nháy mắt đã chứng tỏ năng lực của kẻ này cũng không phải hạng xoàng xĩnh, thậm chí còn cao tay hơn Vũ Phàm.
- Sư huynh, một người trong đội do thám đã chết! Chúng ta có lẽ là nên trở về...
- Là ta giết !
Vũ Phàm cắt ngang lời của Lâm Nính San, hắn nói tiếp:
- Y là gián điệp của đối phương, giết hắn chúng ta mới có cơ hội để tập kích doanh trại địch.
- Nhưng chẳng phải lúc nãy huynh đã nói với mọi người là chúng ta sẽ rút lui nếu có người bị giết sao?
Vũ Phàm cười cười, hắn thong thả đáp lời nàng:
- Chỉ cần viện binh đủ cường hãn, chúng ta có thể lần nữa kích phát tinh thần chiến đấu của bọn họ.
— QUẢNG CÁO —
Trời càng khuya, bầu không khí trong Ma Thú Sơn Mạch càng quỷ dị rùng rợn, mặc dù bọn họ tụ lại một nhóm hơn hai mươi người ở chung một chỗ, nhưng không ít người cảm thấy