Vũ Phàm mắt thấy Mã Hồng Tuấn có vẻ bắt đầu thấm mệt, liền dồn dập công kích tới, hắn cố ý đánh lên đầu mũi thương, mượn lực phản chấn làm mỏi hai cánh tay của tên họ Mã.
Công sức luyện tập của Vũ Phàm mấy năm qua không hề lãng phí, sức bền của hắn vô cùng tốt, dù đã chiến đấu hơn nửa canh giờ, nhưng Vũ Phàm vẫn chưa thấy mệt, hơn nữa càng đánh càng hăng, ngược lại hoàn toàn với Mã Hồng Tuần.
“Hắn muốn tiêu hao chiến với ta, không có cửa”.
Mã Hồng Tuấn nghĩ thầm, sau đó sử dụng Đột Tiến, oanh kích Vũ Phàm đột ngột.
Bành!
Không khí phía trước đầu mũi thương bị chấn nổ ầm ầm, khí lực chấn động tạo ra lực xung kích đẩy lùi Vũ Phàm lại hai ba bước chân.
Vũ Phàm đạp cước lách người qua một bên, lao vọt về phương hướng của Mã Hồng Tuấn đang đứng.
Mã Hồng Tuấn thấy vậy, lập tức thi triển Hồi Mã Thương chuẩn bị nghênh đón Vũ Phàm, nhưng bất ngờ là, đột nhiên Vũ Phàm dồn toàn lực chém một kiếm nặng nề lên đầu thương của hắn.
“Trọng Nhạc Kiếm Kỹ - nhị trọng thiên”
Choang! Ầm, ầm!
Thanh thương trong tay Mã Hồng Tuấn rơi xuống đất kêu lên ong ong, Vũ Phàm thuận chân, bồi thêm một cước đá văng thanh thương ra đằng xa, cắm thẳng xuống mặt đất, rung lên bần bật.
“Không ổn!”.
Mã Hồng Tuấn bị tấn công bất ngờ, hai tay tê rần, vội vàng phi thân về phía thương rơi ở đằng xa, hy vọng kịp đoạt lại vũ khí.
Vũ Phàm đột nhiên tăng tốc, phút chốc đã lao đến chỗ của Mã Hồng Tuấn, hắn chém một kiếm ngang người tên kia.
“Quang Lưu Trảm”
Bành!
Mã Hồng Tuấn, giơ hai tay lên chống đỡ, may hắn có hộ kiên, nếu không quả thật không dám nói trước điều gì, nhưng cũng vì vậy mà bị Vũ Phàm hất văng ra xa hơn hai mét.
“Thật mạnh a!”.
Mã Hồng Tuấn kinh hãi, cố gắng dùng bàn tay đau nhức vỗ xuống nền gạch, mượn lực bật người đứng dậy.
Ở bên ngoài, đám đệ tử lần nữa xôn xao bàn tán.
- Nhìn không ra tên Vũ Phàm này khí lực thật lớn a!
- Nếu không phải trắc thí chân khí của hắn là Luyện Khí Kỳ tứ trọng thiên, ta còn tưởng hắn là lục trọng thiên cơ đấy.
- Mã sư huynh có vẻ không ổn rồi! — QUẢNG CÁO —
Vũ Phàm lướt nhanh như cơn gió, Thanh Phong Thuật được hắn thúc đẩy đến cực hạn, trong hai nhịp thở đã đánh tới trước mặt của Mã Hồng Tuấn.
Choang! Choang!
Mã Hồng Tuấn cố gắng dùng hộ kiên chống đỡ loạt công kích như mưa của Vũ Phàm, hai tay hắn vốn đã mỏi nay liên tục bị oanh kích, tê dại không thôi hắn cảm giác như sắp bị đánh gãy.
Vũ Phàm thấy Mã Hồng Tuấn đã thấm mệt, dứt khoát tung đòn quyết định, hắn cắm kiếm xuống đất rồi tung cước đá bay tên kia ra xa.
Ngay khi thân thể Mã Hồng Tuấn nặng nề đập xuống đất, Vũ Phàm đã chém tới.
“Trọng Nhạc Kiếm Kỹ - nhị trọng thiên”
Bành! Ầm, ầm!
Mã Hồng Tuấn lăn người sang một bên kịp né tránh, nhưng dư uy của một kiếm này vẫn đánh trúng nhục thân của hắn, làm hắn văng ra một góc khán đài, hơi thở dần trở nên nặng nhọc hắn ôm ngực ho ra một búng máu lớn.
- Khụ, khụ!
Mã Hồng Tuấn cay đắng nhìn về phía Vũ Phàm, vừa nãy, đáng lẽ ra hắn không nên dùng chiêu Hồi Mã Thương như vậy, thành thử tự mình tạo cơ hội cho đối phương tước đoạt vũ khí.
Mã Hồng Tuấn không cách nào nghĩ ra tại sao tên Vũ Phàm kinh nghiệm chiến đấu lại phong phú bực này.
- Ta … ta nhận thua!
Mã Hồng Tuấn chua xót cúi đầu nói lớn, hắn quả thật không cách nào đánh với Vũ Phàm nữa.
Vũ Phàm nghe hắn nói một câu này, chủ động thu kiếm lại, chắp tay nói với hắn.
- Đa tạ sư huynh đã nhường!
Mã Hồng Tuấn khó khăn đứng lên một tay ôm ngang hông lết bước chân nặng nề về phía cây thương đang cắm trên mặt đất.
- Ta tuyên bố Mã Hồng Tuấn bại, Vũ Phàm thắng!
Giọng trưởng lão vang lên, chính thức xác nhận chiến thắng của Vũ Phàm.
- Oa, Luyện Khí Kỳ tầng 4 vào top 25 người mạnh nhất, lần đầu tiên a!
- Vũ Phàm sư huynh!
- Vũ Phàm sư huynh!
— QUẢNG CÁO —
Một đám đệ tử hô lớn tên của hắn, làm cho Vũ Phàm cảm nhận được sâu sắc câu nói cường giả vi tôn ở cái nơi cá lớn nuốt cá bé này.
Lăng Mộng Nhi suýt nữa thì nhảy cẫng lên, may nàng kịp kiềm chế lại.
“Oa, ngươi thật là lợi hại!”
Đôi mắt nàng long lanh