Cái chuông Vũ Phàm treo ngoài cửa bỗng nhiên rung lên, hắn chậm rãi đi ra ngoài, ở trước cửa là một tên tu sĩ trung niên dáng người vừa vặn, nước da ngăm đen khoẻ mạnh, hắn vừa thấy Vũ Phàm đã khách khí thi lễ, đoạn hắn nói.
- Xin lỗi đã quấy rầy đạo hữu, chuyện là ta mấy hôm trước đi dạo ở bờ sông có đánh rơi di vật của mẫu thân a!
Vũ Phàm vẻ mặt bình thản hỏi lại.
- Việc này liên quan gì đến ta?
Tên kia vội vàng nói.
- A, đạo hữu đừng hiểu nhầm, ta chỉ muốn hỏi là đạo hữu có thấy nó không, có lẽ là ta làm rơi nó ở gần một cây đại thụ mọc sát bờ sông! À phải rồi, cạnh đó có một tảng đá to nhô lên mặt nước, mặt đá khá trơn bóng! Không biết đạo hữu có đi ngang qua đó không?
Vũ Phàm cười lạnh trong lòng, việc miêu tả vị trí chính xác và trùng hợp đến kỳ lạ đã tố giác hắn là người của bọn chúng, cuối cùng bọn gián điệp cũng lộ cái đuôi ra, hắn lạnh nhạt nói.
- Ta chưa từng đi qua đó! Xin lồi, phiền đạo hữu rời đi cho, tại hạ còn phải luyện đan cho kịp nộp lên trên!
Tên này vẻ mặt lúng túng nói.
- A, thì ra là Luyện Đan Sư, thất lễ thất lễ.
Tên da ngăm vừa đi vừa suy nghĩ, “quái lạ, không thể nào không có ai đi ra đó được, rõ ràng người liên lạc nói với ta là có tận ba tên ra đó thăm dò cơ mà, hừ, không lẽ là bên đại bản doanh, không thể nào a!”, hắn khuất dần vào dòng người đang hối hả đi ra đi vào ở quân doanh.
Vũ Phàm híp mắt nhìn theo bóng lưng của hắn cẩn thận ghi nhớ đặc điểm nhận dạng của tên này.
…
Một lúc sau ở bên trong doanh trướng của Vũ Phàm, Tần Ngạo nhỏ giọng nói.
- Vũ Phàm ngươi thật lợi hại, bọn chúng quả nhiên đi dò hỏi khắp nơi hệt như ngươi nói lần trước!
Vân Triệt ở một bên cũng gật đầu lia lịa, trong lòng hắn càng thêm kính trọng Vũ Phàm một chút.
- Chuyện này không thể hấp tấp được, trước tiên cứ hành động như bình thường tránh đánh cỏ động rừng, ta phỏng đoán bọn chúng thời gian này sẽ vô cùng cẩn thận.
Ngưng Nhi ở bên này thấy bọn họ to nhỏ trong lòng cũng có chút tò mò, nhưng nàng không dám tiến lại gần nghe ngóng, sợ chọc giận Vũ Phàm.
Vũ Phàm nói tiếp.
- Bọn chúng chắc chắn phải có đầu mối liên lạc ở đâu đó, chúng ta chỉ cần nắm được chỗ này liền có thêm cơ hội thành công.
- Ta sẽ cho thủ hạ chú ý một chút đến đám người khi sáng.
– Tần Ngạo đáp lời.
Vũ Phàm lắc đầu, chậm rãi lên tiếng.
— QUẢNG CÁO —
- Bọn chúng tất sẽ tính đến một bước này, đám này cùng lắm chỉ là bọn tiểu tốt lâu la thí mạng hành động ngoài sáng, còn kẻ có quyền quyết định ở đây chắc hẳn là kẻ khác.
Thậm chí người chịu trách nhiệm liên lạc cho bọn chúng có thể là một người khác nữa.
Vân Triệt à lên một tiếng, hắn có nghĩ cũng không thể nào nghĩ xa đến như vậy, hắn vỗ vai Vũ Phàm rồi nói.
- Ngươi thật lợi hại a!
Vũ Phàm thở dài một cái rồi nói tiếp
- Ở đây nhiều người như vậy, muốn trong một ngày hai ngày tìm được những kẻ nấp trong bóng tối là chuyện gần như không thể.
Vân Triệt đột nhiên lên tiếng.
- Chúng ta có nên nói với Nam Tu Kiệt thống lĩnh không?
Tần Ngạo và Vũ Phàm cùng đồng thanh.
– Ngu xuẩn!
- A, tại sao?
Tần Ngạo nói.
- Bẩm báo lên một chuyện không có chứng cứ xác thực, ngươi có nắm chắc là bọn họ sẽ nghe theo lời ngươi hay không?
Vân Triệt ngẩn người, hắn gãi gãi đầu cười trừ.
- Ha ha, … là ta suy nghĩ nông cạn a …
Vũ Phàm nhịp nhịp ngón tay trên bàn trà, tập trung suy nghĩ đối sách, rốt cuộc là phải làm như thế nào mới ép được bọn chúng lộ diện.
Thời gian dành cho hắn không còn nhiều nữa, có thể trong đêm nay, hoặc ngày mai, hoặc bất cứ lúc nào bọn chúng cũng có thể ập vào đánh úp nơi đây.
- Kẻ chủ chốt ắt phải có một chút quyền hành ở trong này, nhất là các vị trí được tiếp cận với thông tin sớm nhất.
Vũ Phàm đưa ra suy đoán của mình, bởi hắn nghĩ bên Thất Đại Tà Phái muốn hành động một cách gọn gàng và tránh được tai mắt nhiều nhất có thể thì phải có ít nhất một người nội ứng có quyền hành ở trong đây, và vị trí này phải có khả năng tiếp cận được với các thông tin về kế hoạch tác chiến của quân doanh sớm nhất có thể.
Hơn nữa cũng phải có quyền lực vừa