Ở phía sau lưng bọn họ hơn năm mươi tên tà phái đang truy sát theo ráo riết, có bốn năm tên Trúc Cơ kỳ dẫn dầu nên thành ra bọn chúng càng trở nên hung hãn hơn.
Tên Trúc Cơ kỳ tu sĩ gấp gáp nói lớn:
- Vũ Phàm, ngươi có diệu kế gì không?
Tên này cũng đã nghe đến danh tiếng của Vũ Phàm cho nên mới cố ý hỏi như vậy, hắn hy vọng Vũ Phàm có cách cứu vãn tình thế nhưng chỉ thấy Vũ Phàm lắc đầu một cách phũ phàng.
Mọi chuyện đều hết thảy suôn sẻ nhưng lại bị thất bại ở phút chót ngay khi đội tuần tra của Thất Đại Tà Phái cuối cùng bị diệt, chỉ có thể trách là bọn hắn xui xẻo mà thôi.
Lần này đột kích thất bại một phần cũng là do đội ngũ quá tạp nham không được đào tạo bài bản nên khi lâm trận rất khó phối hợp tác chiến, dù cho chiến thuật tấn công cũng đã được Vũ Phàm vạch sẵn và phổ biến một lượt cho bọn họ rồi.
Càng nghĩ Vũ Phàm lại càng thấy bực mình tên Hồ Di Hoà, rõ ràng là tên này cố tình làm khó dễ mấy người bọn họ, nếu không thì không đời nào lại phái một đội ngũ có chiến lực yếu đến như thế này để đột kích tiền đồn của quân doanh đối phương.
Phải biết rằng đây là một trong những nhiệm vụ quan trọng hàng đầu để tạo lợi thế đột kích đánh úp không thể nào hời hợt qua loa như vậy được, ngay cả chiến thuật tấn công tên đó cũng không màng tới.
Đội ngũ phe chính phái dần dần rơi rụng từng người một, những người tu vi yếu đã bắt đầu kiệt sức và bị bỏ lại ở phía sau trở thành con mồi béo bở cho đám tà phái.
Cuộc chiến này vốn dĩ đã không cân sức từ đầu cho nên bọn họ chỉ có thể tháo chạy hy vọng kịp đến chỗ quân yểm trợ mà thôi, từ phía tây vọng sang cũng bắt đầu nghe được tiếng chiến đấu dồn dập có lẽ cũng đã thất bại thảm hại.
Vũ Phàm lên tiếng hỏi tên tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ trong đội ngũ.
- Đạo huynh, huynh có thể sử dụng phong thuật diện rộng không?
Tên kia lập tức đáp lời:
- Có thể!
Vũ Phàm liền nói:
- Lát nữa ta sẽ dùng độc phấn cản lại thế truy sát của bọn chúng mong đạo huynh sử dụng phong thuật hỗ trợ ta vì chúng ta ở dưới chiều gió!
- Ta hiểu rồi!
Hắn ngay lập tức đáp lời Vũ Phàm.
Vũ Phàm vừa di chuyển vừa chú ý tìm khu vực trống trải để độc phấn không bị cản lại bởi địa hình xung quanh.
Trước mặt Vũ Phàm dần dần lộ diện một khoảng trống hình thành bởi địa thế tự nhiên, Vũ Phàm lập tức lên tiếng nhắc nhở.
- Đạo huynh chú ý!
Tên kia liền ngưng trọng, bọn họ phi thân vượt qua khu vực trống trải được một đoạn thì dừng lại ở một tán cây rậm rạp cách chỗ đó không xa, đợi quân mình vượt qua một lượt và địch nhân truy tới thì Vũ Phàm mới tung ra độc phấn để phản sát.
Vũ Phàm ném ra một túi độc phấn đồng thời lên tiếng nhắc nhở tên Trúc Cơ sơ kỳ.
— QUẢNG CÁO —
- Chính là lúc này!
Tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ huy đao chém loạn trong không trung, một cỗ cuồng phong nhanh chóng hình thành ầm ầm thổi bạt mọi thứ về phía đám người Thất Đại Tà Phái.
- Mau đi thôi!
Vũ Phàm xoay người bỏ chạy đồng thời lên tiếng nhắc nhở tên kia, ở phía sau lưng bọn họ truyền tới từng tiếng kêu la thảm thiết.
“Thật lợi hại!” – Tên kia nghĩ ngợi trong đầu, hảo cảm của hắn đối với Vũ Phàm cũng tăng lên một mảng lớn.
Độc phấn cũng chỉ có thể cầm chân bọn tà phái được một lúc, ngay khi nhận thấy toán đầu trúng chiêu, toán sau sẽ lập tức có phòng bị và theo Vũ Phàm phán đoán thì bọn chúng cùng lắm là bị khựng lại một chút liền sẽ bám theo bọn họ.
Biết được điều này Vũ Phàm không dám lơi lỏng cảnh giác, dùng hết sức chạy nhanh về phía đóng quân của phe chính phái.
- Cố gắng lên chỉ cần vượt qua được đoạn này liền sẽ có quân tiếp ứng! - Mọi người trong đội ngũ lên tiếng động viên lẫn nhau.
Tiếng vũ khí va chạm và chiêu thức giao phong xé toang màn đêm yên tĩnh ở khu rừng u tối.
Nhân mã hai bên truy đuổi nhau ráo riết, đội ngũ của chính phái lúc xuất phát hơn hai mươi mấy người bây giờ còn lại trên dưới mười mấy người, tổn thất vô cùng thảm trọng.
- Tên khốn nạn Hồ Di Hoà cố tình gài chết chúng ta mà!
Một vài vị tu sĩ tức giận nói, hắn cũng phải tòng quân theo lệnh của hoàng triều, ở đây cũng được một đoạn thời gian nên cũng hiểu được tình hình, vốn sớm đã chướng mắt tên Hồ Di Hoà lại thêm tình hình hiện tại liền bộc phát mà mắng chửi.
Ở đằng trước quân sĩ chính phái dần xuất hiện trong tầm mắt, một tên trong đội ngũ vội la lớn.
- Mau cứu chúng ta! Mau cứu chúng ta …
Đây là toán quân yểm trợ thứ nhất của bọn họ, vốn dĩ mục đích ban đầu là từ từ tiến về phía tiền đồn để hội hợp với quân tập kích nhưng bây giờ lại trở thành cứu viện cho bọn họ.
- Thất bại rồi? – Một tên tu sĩ ngẩn người hỏi.
- Còn chần chừ gì nữa, mau hỗ trợ bọn họ!
Một người nào đó lên tiếng, tu sĩ phe chính phái lập tức phản công, mọi người trong đội ngũ Vũ Phàm liền quay lại đánh trả đám tà phái mãnh liệt.
Hai bên giằng co đến sáng thì mới chấm dứt chiến đấu, bên phe tà phái thất bại tháo chạy tán loạn nhưng bên chính phái tổn thất cũng không nhỏ.
Hồ