Khoảng ba phút sau, ba người đệ tử của thượng tông nhanh chóng nhận ra điểm khác thường, chân khí trong cơ thể bọn họ bị ngưng trệ không cách nào vận chuyển, mỗi lần cố vận chuyển chân khí kinh mạch đều đau đớn không thôi.
Ba người bất ngờ bị phong bế chân khí nên phi kiếm liền mất đi tác dụng làm bọn họ lảo đảo một lúc rồi rơi xuống mặt đất nhưng bọn họ thân thủ cũng không tệ đều đáp đất an toàn.
Tên đệ tử mặc hắc bào nói lớn:
- Ngươi … tên khốn kiếp! Mẹ nó, điêu trùng tiểu kỹ, lão tử dùng nhục thân cũng đủ đánh chết ngươi!
Nói rồi hắn lao nhanh về phía Vũ Phàm, tay thủ sẵn thế quyền đánh tới, trông vô cùng hung tợn.
Vũ Phàm cười nhạt một cái, bọn họ không thể điều động chân khí nhưng hắn thì lại khác, hắn vẫn có thể điều động được chân khí trong cơ thể một cách bình thường.
Vũ Phàm đạp cước thi triển Thần Long Bát Bộ lao đến tên kia ngay tức khắc, cước bộ lưu lại tàn ảnh hư hư ảo ảo.
- Cái gì?
Tên kia lắp bắp kinh hãi khi thấy Vũ Phàm vẫn có thể điều động chân khí, hắn vội vàng đạp cước lùi lại, thân thủ xem ra cũng không tệ.
Nhưng mà tốc độ này mà đối chiến với Vũ Phàm chính là tự tìm đường chết!
Vũ Phàm đã tới trước mặt tên kia, vung tay chém ra một chiêu Quang Lưu Trảm, tên mặc áo hắc bào vội vàng tế đao lên chống đỡ, nhục thân của tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ cũng không phải loại xoàng xĩnh.
Oành! Choang … Choang!
“Mạnh như vậy!” Tên tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ mặc hắc bào kinh hãi nhìn về phía nam tử đeo mặt nạ trước mặt, hắn mới có chống đỡ được hai ba chiêu mà hai cánh tay đã tê rần.
- Hừ, mẹ kiếp, tên chó chết, lão tử sẽ đập nát đầu chó của ngươi!
Tên mặc hoàng bào rút kiếm ra rồi lao lên trợ uy cho đồng đội cùng nhau vây công Vũ Phàm, Bạch Ngưng Băng lúng túng ở đằng sau không biết làm gì cho phải.
Bành! … Bành!
Choang … Choang!
Vũ Phàm hoàn toàn áp đảo hai người bọn họ, thế công càng lúc càng mãnh liệt mà hai tên kia nãy giờ chỉ có thể dùng nhục thân chống đỡ, pháp khí, phù lục và công pháp đều không thể dùng, tình cảnh khốn đốn vô cùng.
Một tên có dấu hiệu thấm mệt, hắn lùi lại thở dốc một hơi liền bị Vũ Phàm dùng Ám Hồn Kiếm đâm tới.
Bạch Ngưng Băng hét lớn:
- Sư huynh, cẩn thận!
Choang! — QUẢNG CÁO —
Hắn giơ đao lên chống đỡ, ánh mắt kinh ngạc vô cùng nhìn Vũ Phàm.
- Nhất tâm nhị dụng? Tinh thần lực Lưỡng Nghi cao giai!
Hắn là đệ tử thượng tông nên kiến thức cũng không ít, dựa vào tốc độ và lực đạo công kích của Ám Hồn Kiếm mà đưa ra phán đoán cảnh giới tinh thần lực của Vũ Phàm.
Hai tên thượng tông đệ tử lập tức trở nên ngưng trọng, từ trong nhẫn trữ vật của Vũ Phàm xuất hiện thêm bốn cái độc châm ồ ạt lao về phía tên mặc hắc bào mà oanh kích.
Choang! … Choang!
Tên mặc hoàng bào bây giờ đã bắt đầu hoảng sợ, hai tay hắn đã tê dại sớm thôi hắn sẽ bị Vũ Phàm hạ sát.
- Ngưng Băng sư muội mau giúp chúng ta một tay!
Bạch Ngưng Băng chần chờ một lát rồi quyết định rút ra nhuyễn kiếm lao về phía Vũ Phàm.
Nàng chưa di chuyển được mấy bước chân thì đột nhiên từ bên dưới mặt đất trồi lên một con Hoàng Kim Xích Ngô Công, nó nhe cái nanh độc kêu lên từng tiếng chi nha dữ tợn nhìn về phía nàng.
Bạch Ngưng Băng hoảng hốt nhảy lùi lại huy kiếm trong tay chống đỡ công kích từ Hoàng Kim Xích Ngô Công.
Vũ Phàm đột nhiên nhảy lùi lại hắn ném bột lưu huỳnh và hỏa phù về phía tên đệ tử thượng tông.
- Bạo!
Đùng! Đùng! ...!Đùng!
Tên này đã thấm mệt lại bị công kích bất ngờ nên chỉ kịp lùi lại tránh một đoạn, gần như hưởng trọn bảy thành công kích của hỏa phù và lưu huỳnh, một bên cánh tay bị bạo nát, ở bả vai còn lại một khúc xương trắng treo lủng lẳng, một bên má bị nung chảy rệu rạo.
Hắn hét thảm:
- Cứu ...!ta ...!khọc ...
Ám Hồn Kiếm đột nhiên từ sau lưng hắn đâm tới, xuyên qua yết hầu, hắn đổ gục xuống đất chết ngay tại chỗ.
- Ngươi dám giết đệ tử Hoàng Thiên tông, ngươi chán sống rồi sao?
Vũ Phàm cười lạnh, giết người cần gì phải nhiều lời.
Thần Long Bát Bộ triển lộ thần uy, Vũ Phàm đạp ra ba bước liền nháy mắt rút ngắn khoảng cách giữa hắn và tên cầm đao, vừa tới trước mặt tên này Vũ Phàm liền đổi bộ pháp thi triển Huyễn Ảnh Kiếm Pháp làm hắn rối loạn,