Chiều tối ngày hôm sau, Vũ Phàm và Khương lão nhân cũng đã đến nơi.
Thôn chài này nằm cô độc bên cạnh một cái hồ rộng lớn, phương viên ước chừng một dặm, lác đác vài căn nhà nhỏ hiu quạnh lạc lõng.
Từng cơn gió hiu hiu thổi làm khung cảnh càng thêm tiêu điều, trời cũng đã tối nên mấy bác thợ săn cũng lác đác từ bên trong rừng đi ra, thấy người lạ, bọn họ cẩn thận dò xét một phen.
Nhận ra Vân Triệt, mấy người thợ săn liền vẫy vẫy tay với hắn, Khương lão nhân cũng lịch sự gật đầu đáp lại bọn họ.
Trước mặt hai người Vũ Phàm là một căn nhà gỗ đơn sơ đang nghi ngút khói bếp chiều, cách đó không xa là một cái bến thuyền nhỏ, được đóng bằng mấy tấm gỗ chắc chắn, đục đẽo gọn gàng.
Ở bên trong hồ, một trung niên nam tử thân hình có chút gầy gò đang nhịp nhàng chèo thuyền vào bờ, gần đến bến thuyền trung niên nam tử nheo mắt nhìn hai người bọn họ.
Đột nhiên nam tử gầy gò hét lớn:
- Vân Triệt, Vân Triệt là con đấy phỏng?
Phụ thân của Vân Triệt nhanh tay chèo thuyền vào bến, lão lật đật chạy đến chỗ hai người bọn họ, quên cả giỏ cá lẫn buộc thuyền.
Phụ thân của Vân Triệt khuôn mặt đầy phong sương khắc khổ, hớn hở nắm chặt tay của "Vân Triệt".
- Mau, mau vào trong nhà, mẫu thân ngươi hẳn là sẽ rất vui!
Lão vừa nói vừa lôi "Vân Triệt" đi vào trong nhà, Vũ Phàm nhìn theo nam tử trung niên, sống mũi có chút cay cay.
Lão thiên trêu người, số mệnh thật nghiệt ngã!
Vũ Phàm chậm rãi thả cước bộ theo sau hai người bọn họ.
Bên trong căn nhà vật dụng bài trí thô sơ, hai bộ giường tre với một bộ bàn ghế nhỏ để ăn uống lẫn tiếp khách.
Đằng sau là trái bếp nhỏ, vật dụng chỉ có vài cái nồi đất cũ kỹ đã ám đen bởi khói bếp.
Mẫu thân Vân Triệt lúc này đang nấu canh cá cho buổi chiều, trong nhà vẫn có gạo để ăn, bên cạnh còn có nồi khoai đang sôi ùng ục, mùi canh cá pha lẫn mùi khoai lang luộc xộc vào mũi Vũ Phàm làm hắn cảm thấy thật thân quen.
Bất chợt Vũ Phàm nhớ lại thời thơ ấu lúc hắn còn ở với thúc thúc, ngày ngày vui vẻ, hắn nhiều khi tự hỏi người khác bước trên con đường đại đạo có cảm thấy trống vắng, có cảm thấy lạc lõng như hắn không.
Vũ Phàm tùy tiện ngồi xuống một cái ghế nhỏ ở bên cạnh ngôi nhà, đôi mắt đượm buồn nhìn ra mặt hồ đang gợn từng cơn sóng lăn tăn trước mặt.
Hắn bất giác nhìn xuống đôi tay của mình, nhớ lại quãng đường đã qua, hắn cảm thấy mình đã không còn như trước nữa.
— QUẢNG CÁO —
- Vũ Phàm, ăn cơm thôi! - Vân Triệt lớn tiếng gọi hắn.
Vũ Phàm thở dài một hơi, hắn gác lại tâm tư đi vào bên trong nhà cùng với mấy người bọn họ ăn cơm chiều.
Buổi tối, Khương lão nhân đứng trước bờ hồ trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi lão nói với Vũ Phàm:
- Mỗi người có một số mệnh riêng của họ, ta cũng không thể can thiệp quá nhiều, trước mắt ta sẽ bố trí một cái tụ linh trận ở đây.
Vũ Phàm im lặng không nói gì, chỉ nhìn xa xăm về phía trước, thấp giọng nói.
- Vâng thưa sư phụ.
Có tụ linh trận hỗ trợ, sức khỏe và tuổi thọ của mấy người ở đây sẽ tốt hơn một chút, dã thú và thủy sinh ở quanh đây cũng sẽ mau chóng sinh sôi và phát triển, từ đó cuộc sống của thôn dân nơi đây bao gồm cả phụ mẫu Vân Triệt dần dần sẽ thoải mái hơn trước, như vậy đã là tốt lắm rồi!
Hắn im lặng một lát rồi lại lên tiếng.
- Đệ tử nghĩ chúng ta nên làm lại cho họ một căn nhà nhỏ kiên cố hơn một chút.
Lão gật đầu đồng ý với hắn, thong thả nói:
- Ừm, cứ quyết như vậy đi!
Hai ngày sau, một căn nhà mới bằng gỗ được dựng lên sát bên cạnh nhà cũ của Vân Triệt.
Căn nhà mới này to hơn căn nhà cũ một chút, hơn nữa lại vô cùng chắc chắn,bên trong có đầy đủ phòng ốc chức năng.
Trái bếp cũng rộng rãi hơn trước, lão còn làm thêm một cái gác bếp nhỏ để phụ mẫu Vân Triệt có thể cất trữ lương thực.
Lão đầu còn cố ý bày bố trận pháp phòng ngự ở đây giúp bọn họ chống chọi với thiên tai, lại thêm trận pháp ôn thần để giúp cho phụ mẫu Vân Triệt cảm thấy thoải mái hơn coi như bù đắp một phần nào đó cho họ.
Vũ Phàm đưa cho phụ thân Vân Triệt một lọ đan dược Cường Lực Đan tán nhuyễn, rồi nói với bọn họ mỗi tuần lấy một muỗng canh nhỏ pha loãng với nước để uống, hy vọng có thể cải thiện sức khỏe cho bọn họ.
Làm xong xuôi hết thảy