Tám tên sát thủ còn lại bây giờ đang cầm cự trong sợ hãi, kế hoạch ban đầu của bọn chúng là cầm chân đám hộ vệ vốn là thủ hạ của Tào An lại, sau đó để cho một hoặc hai người ra tay chém chết Vũ Phàm, nhưng kế hoạch hoàn toàn đổ bể.
Thứ nhất, khi bắt đầu lâm trận, Vũ Phàm đột nhiên biến mất hoàn toàn, làm bọn chúng bắt buộc phải giao đấu để cầm chân đám hộ vệ đồng thời tìm kiếm khí tức của Vũ Phàm ở phụ cận, dẫn đến tiêu hao không ít.
Thứ hai, thực lực của Vũ Phàm lại chính là biến số lớn nhất của lần tập kích này, hắn không phải là một tên Luyện Đan Sư bình thường, chiến lực của hắn phải nói là vô cùng khủng bố, nhưng thứ làm cho bọn chúng sợ hãi chính là bản tính máu lạnh của hắn, hắn giết người không hề chớp mắt, ra tay không một chút ngập ngừng.
Tình thế hiện tại vô cùng khó khăn cho đám sát thủ, tên đầu lĩnh đã bị giết chết, bọn chúng như rắn mất đầu, loay hoay sơ ý lại chết thêm một tên nữa, bây giờ tám người đánh mười một người, không chột thì cũng què, đặc biệt là tên họ Khương kia, làm bọn chút rất kiêng dè.
Vũ Phàm đứng khuất ở phía sau đội ngũ hộ vệ, dùng tinh thần lực kết hợp với chân khí điều khiển ba cái phong châm cùng với Ám Hồn Kiếm phối hợp với tên đội trưởng đội hộ vệ liên tục vây công một tên Trúc Cơ hậu kỳ còn lại trong đội ngũ sát thủ.
Tốc độ và lực đạo công kích của phong châm và Ám Hồn Kiếm vô cùng mạnh mẽ, liên tục dồn ép hắn, chỉ qua hơn mười phút chiến đấu trên người hắn đã có không ít vết thương, khuôn mặt hắn từ từ biến sắc, hắn cảm thấy chân khí trong cơ thể bắt đầu trì trệ, chân tay có dấu hiệu tê liệt.
Hắn gào lên dữ tợn:
- Hạ lưu, đê tiện, Luyện Đan Sư lại dùng độc công?
Vũ Phàm cười lạnh, hắn dửng dưng không hề đáp lời tên kia, ở Thiên Huyền Đại Lục làm gì có quy tắc nào cấm Luyện Đan Sư sử dụng độc công đâu chứ, hơn nữa, đã trong sinh tử giao đấu, lại còn nhiều lời như vậy để làm gì.
Vũ Phàm đột ngột thu lại ba phong châm và Ám Hồn Kiếm, đích thân lao lên phối hợp với đội trưởng đội hộ vệ vây giết tên kia.
Thân ảnh Vũ Phàm chợt lóe lên rồi xuất hiện ở ngang hông tên sát thủ Trúc Cơ hậu kỳ, làm hắn biến sắc, vốn dĩ hắn đang đỡ thế công của đội trưởng ở đằng trước, thì Vũ Phàm lại đâm tới ngang hông, hắn vội vã lùi lại né tránh, nhưng đã muộn, Quang Lưu Trảm chém ngang một đường, để lại một rãnh sâu ở hông trái của hắn.
Thế công của Vũ Phàm vô cùng hiểm, tên kia cầm kiếm ở tay thuận là tay phải, lại đang đỡ chiêu của đội trưởng A Quý, Vũ Phàm liền đột kích tới bên ngược với tay cầm kiếm, bình thường giao đấu một một muốn chống đỡ một thế này cũng đã rất khó khăn, nay lại là hai đấu một, liền bị trúng chiêu.
Ánh mắt hắn long sòng sọc nhìn Vũ Phàm, hắn cười gằn:
- Hai người các ngươi, có giỏi thì đấu tay đôi với ta!
Tên đội trưởng đội hộ vệ cũng không vừa, hắn nói:
- Ha ha ! ngươi là tên ngu sao, đã dám tới chỗ này lại còn mở miệng kêu gào đơn đấu?
— QUẢNG CÁO —
Dứt lời, A Quý chớp thời cơ chém tới một đao nữa, kình lực nặng nề chém lên vai trái của tên sát thủ, vai trái của tên này bị chém mạnh tới nỗi lộ cả xương trắng, tay trái hắn treo lủng lẳng bởi chỗ da thịt còn sót lại.
Vũ Phàm đột nhiên thi triển bộ pháp lao ra đằng sau lưng của tên sát thủ, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo đâm tới một kiếm.
Tên sát thủ cũng không phải hạng gà đất chó sành, vội vàng xoay người chống đỡ, nhưng thế của Sát Long Kiếm Kỹ quá đỗi hung mãnh, thân hắn lại đang mang trọng thương, dù đã sử dụng Kim Chung Tráo phù lục, nhưng vẫn bị Vũ Phàm một kiếm chém lui.
Ở đằng sau lưng truyền tới một cơn đau nhức kèm bỏng rát mãnh liệt, thì ra là A Quý vung đao chém tới, Liệt Diệm Đao Pháp của A Quý cũng không tồi, một chém này trực tiếp trấn nát phù lục, làm cho huyết nhục tên kia nát bấy nhầy một mảng ở sau lưng, sâu tới tận xương.
Tên sát thủ oằn mình phun ra một ngụm máu lớn, cắn chặt răng, hắn ném ra chục tấm lôi phù hòng đẩy lùi Vũ Phàm và A Quý để bỏ chạy.
Vũ Phàm và A Quý bắt buộc phải nhảy lùi ra phía sau để né tránh, còn tên sát thủ thì bỏ chạy trối