Rạng sáng,
Điểm tập kết ma thú sơn mạch, xung quanh một mảnh hỗn độn, cây cối ngã lên nhau chồng chéo, đất đá và hố sâu ngổn ngang khắp nơi, thi thể và vũ khí nằm la liệt trên mặt đất, tràng cảnh vô cùng khốc liệt.
Nhạc gia cao thủ đảo mắt nhìn quanh chiến trường một lần, lão nhân mặc hắc bào nghe Nhạc Thanh Phong nói xong liền hừ lạnh, lão nói với Nhạc Thanh Phong.
- Thiếu chủ, nếu như người chưa bao giờ đụng độ bọn chúng, vậy hẳn là chuyện này tất còn có người đứng sau ủ mưu muốn ám sát người, bởi vì đám người Hồn Điện này chỉ nhận tiền giết người mà thôi.
Nhạc Thanh Phong tóc tai bù xù, quần áo rách rưới tả tơi, đôi mắt đăm chiêu nhìn mấy cái xác xa xa trước mặt, hắn siết chặt nắm đấm rồi nói:
- Ta không cần biết các ngươi làm thế nào, nhất định phải truy cho ra kẻ đứng đằng sau chuyện này cho ta!
Lão giả mặc hắc bào cung kính nói với hắn:
- Rõ thưa thiếu chủ!
Nhạc Thanh Phong thiên tư ngút trời nên vô cùng được lão tổ nuông chiều, vì vậy mà quyền lực của hắn phải nói là một tay che trời trong Nhạc gia.
!
Ở trên một lối mòn trong ma thú sơn mạch, đám người Vũ Phàm đang dùng phi kiếm để di chuyển, bởi vì Thiên Lý Mã của bọn họ đã để lại ở điểm tập kết tối hôm qua, bây giờ không còn cách nào khác là phải di chuyển bằng phi kiếm.
Tiếu Ngưng Nhi chưa đột phá Trúc Cơ kỳ cho nên được lão phu xe mang theo phi hành, còn Vũ Phàm và đám người hộ vệ Tào gia thì phải tự phi hành theo sau lão.
Vũ Phàm tốc độ phi hành và thời gian duy trì không kém gì Trúc Cơ hậu kỳ, làm cho A Quý cực kỳ kinh ngạc, nhiều khi hắn còn hoài nghi, có phải Vũ Phàm đang giả trư ăn thịt hổ hay không nữa.
Lão phu xe dùng thần thức quan sát đội ngũ một lượt, rồi lão khoát tay ra hiệu dừng lại.
- Tạm thời nghỉ ngơi nửa canh giờ hồi phục chân khí và tinh thần lực, sau chúng ta lại tiếp tục di chuyển.
Lão dùng thần thức cẩn thận thăm dò xung quanh rồi chọn một chỗ trống trải đáp xuống nghỉ ngơi, lão đầu dùng ánh mắt thú vị xen lẫn tò mò nhìn sang chỗ của Vũ Phàm rồi nhanh chóng thu hồi lại.
Vũ Phàm cũng nhanh chóng tùy tiện chọn một chỗ mát mẻ đả tọa ngồi thiền, tranh thủ hồi phục chân khí và tinh thần lực.
Tiếu Ngưng Nhi được lão đầu mang theo phi hành cho nên không có bao nhiêu mệt mỏi, ngược lại thể trạng vô cùng tốt, tinh thần cũng thoải mái hơn bọn họ.
Tiếu Ngưng Nhi lấy ra một ít đồ nghề, bắt đầu pha trà cho lão phu xe và đội ngũ hộ vệ thưởng thức nghỉ ngơi.
— QUẢNG CÁO —
Lá trà của Thanh Sơn quả thật thơm vô cùng, ngay khi nàng đổ nước nóng vào ấm trà, một mùi hương nhè nhẹ thanh mát nhanh chóng lan tỏa ra xung quanh.
Cái mùi hương này làm người ta cảm thấy dễ chịu vô cùng.
Nàng bày bộ ấm trà lên một cái mặt đá bằng phẳng ở phụ cận, làm xong xuôi nàng nói với lão phu xe.
- Lão bá, mời người thưởng trà!
Lão gật nhẹ đầu, phẩy nhẹ bàn tay, một chén trà lăng không đến trước mặt lão, lão ngửi qua một lượt rồi nói:
- Thật thơm!
Nói rồi lão đưa lên miệng nhấp một ngụm, đoạn lại chép miệng nhè nhẹ một cái, vị ngọt hậu của trà Thanh Sơn nhanh chóng lắp đầy miệng và yết hầu của lão, một cỗ thanh mát nhè nhẹ lan tỏa khắp người làm lão thấy thư thả sảng khoái.
- Hảo trà, đa tạ tiểu thư!
- Ân, lão bá!
Tiếu Ngưng Nhi nhu thuận gật đầu, nàng và Vũ Phàm đều rất giống nhau ở một điểm, chính là vô cùng tôn trọng trưởng bối, cũng chính vì vậy mà mấy ngày qua, hảo cảm của lão phu xe dành cho hai người bọn họ cũng dần tăng lên không ít.
Nói đoạn nàng lại nói với đội ngũ hộ vệ tranh thủ làm chén trà ấm thư giãn, rồi tự mình đưa trà sang chỗ Vũ Phàm.
Nhờ hành động này của nàng mà không khí căng thẳng kéo dài từ đêm qua cũng nhanh chóng giảm bớt, không khí cũng trở nên vui vẻ hơn hẳn.
Đột nhiên lão đầu đưa đến trước mặt Vũ Phàm một quyển công pháp cũ kỹ, lão nói:
- Công tử, đây coi như là lễ gặp mặt của lão hủ.
Vũ Phàm vội vàng đứng dậy chắp tay nói với lão.
- Đa tạ lão bá ban tặng.
Lão không phải muốn lợi dụng gì hắn, chỉ là thấy hắn và Ngưng Nhi rất thuận mắt, cho nên tùy tiện i9tặng hắn một cái lễ.
Hắn lật trang đầu của quyển công pháp ra xem, chỉ thấy ghi một dòng chữ nhỏ, nét chữ ngay ngắn cẩn thận.
"Ẩn Tức Thuật"
Công pháp này Vũ Phàm không biết rõ cấp bậc như thế nào, nhưng tương đối dễ tu tập, chỉ trong vòng chưa đưa đầy hai mươi phút hắn đã có thể