Gia đình đoàn tụ là niềm vui vô bờ bến. Hạnh phúc bình dị xoa dịu nỗi đau cho người mẹ. Thanh Hằng không còn vướng mắc tình thân. Tình người thay thế tình thân trăn trở tâm trạng bà. Ba ngày nay, người con gái ấy chỉ mỉm cười trong mơ. Thanh Hằng thấy nàng trao ly nước tinh khiết. Trăm lần như một, hễ đón nhận tình cảm, Thanh Hằng bất giác bừng tỉnh. Mộng đẹp dang dở chế giễu bà nằm mơ giữa ban ngày. Cô gái ấy tồn tại nơi thế giới hoàn mỹ mà thôi. Áp lực chèn ép tâm lý khiến mộng mỵ thay đổi tình huống, nếu bà không hồi đáp, nàng cúi đầu che giấu u buồn. Đó là ác mộng đối với người sống bằng hy vọng. Ác mộng lặp đi lặp lại dấy lên hoài nghi, người mẹ tựa nhẹ vào con trai mà tự hỏi có thực sự tin nàng hay đang lừa dối bản thân. Lẽ nào bà chỉ cần lý do để tránh tuyệt vọng. Khoảnh khắc yếu lòng qua đi, hy vọng lung lay nhưng không sụp đổ, người mẹ dành trọn niềm tin cho cô gái xa lạ ấy.
Một niềm tin mong manh không bao giờ tan vỡ.
Thanh Hằng miên man suy ngẫm và thiếp đi, bà lạc vào thế giới hoàn mỹ. Người con gái ấy chẳng trao thứ gì, nàng xúc động nắm tay bà. Thanh Hằng biết mình mộng mỵ, lạ thay bà có thể cảm nhận hơi ấm từ đôi tay mềm mại ấy, ánh mắt ngấn lệ ngậm ngùi ấy, nụ cười hiền hòa dịu dàng ấy… đều chân thực hơn bao giờ hết. Nếu đây là thực, bà muốn sống mãi với cảm xúc này. Nếu chỉ là mơ, bà mong niềm vui sẽ trọn vẹn. Đáng tiếc mộng ảo tan biến dưới tiếng nói thân quen:
- Ai thế này?
Thanh Hằng sắp ôm nàng vào lòng để hoàn thành mộng đẹp, nhưng phải nuối tiếc lần nữa. Kẻ khiến giấc mơ dang dở là Sam. Thanh Hằng chau mặt xụ mày ngó con trai, bực bội muốn nổi giận mà không nỡ nên đành thở dài. Tinh thần mơ màng thoáng nghe tiếng con gái trả lời:
- À, chào cậu!
Thanh Hằng giật mình, dụi dụi mắt kèm nhèm liền thấy vóc dáng thân quen. Nàng chẳng phải cô gái hoàn mỹ. Nàng chỉ là người con gái bước ra từ giấc mơ. Bà vẫn ngỡ đang mơ giấc mộng đẹp nhất. Người mẹ ước mong giấc mơ ấy có thật, khốn nỗi bà phải sống với đêm trường ác mộng, mong ước thành hiện thực lại tưởng mình chưa tỉnh mộng. Thanh Hằng lặng ngắm người mình chờ đợi, hình bóng nàng nhòe mờ trong ánh mắt nhòa lệ. Bao năm qua, bà khóc hận tình nghĩa, khóc than tội lỗi, khóc thương người thân và khóc cho chính mình. Mọi cảm xúc sắp nghiền nát tinh thần, áp lực tan biến trong nước mắt vì thế gian này vẫn còn tình người. Sau phút giây cảm động, bà khẽ cười cách cư xử lễ phép cúi chào Huge:
- Dạ, cháu chào bác!
Sam ngáp dài một cái, lờ đờ ngó nàng gỡ mũ bỏ khẩu trang, hắn lập tức nhướng mày kéo theo đôi mắt đèn pha mở to hết cỡ, tên háu gái há mồm ngắm thiếu nữ xinh đẹp như hoa trong mộng. Không quyến rũ sắc sảo hay mong manh yếu đuối, đóa hoa ấy thuần khiết tới mức ngay cả Sam - tên biến thái thấy gái xinh là sàm sỡ lại chẳng sinh tà niệm. Sam đơn thuần ngắm nàng như đang thưởng hoa mà thôi. Ngây thơ như Lưu Ly mới có tư cách so sánh cùng nàng. Lưu Ly lại là độc nhất vô nhị đối với hắn. Sam đương ngắm nghía nghe Thanh Hằng nhẹ nhàng gọi:
- Hanna, ta biết ngày này sẽ đến!
Sam há hốc mồm tròn xoe mắt ngó nàng từ đầu xuống chân. Hắn để nguyên cái miệng chưa ngậm được mà nhòm ông già. Nom biểu cảm thán phục bố già, Huge cười mỉm gãi mũi đoán hắn đương thầm ca ngợi:
“Vãi đạn, bố già sắp thành thần tiên tri mịa rồi!”
Sam đâu để con mắt làm mù lý trí, hắn mải mê chiêm ngưỡng vẫn chú ý đến mẹ. Thanh Hằng mỉm cười với Hanna, âm thầm ngồi bên con trai mà trìu mến ngắm nàng thật lâu. Bà chẳng dám chớp mắt như sợ nàng sẽ tan biến. Ác mộng không tái hiện ở đời thực. Bà đang ở bên Hanna, đón nhận cái cúi thấp người trang trọng từ nàng:
- Cháu chào bác!
Hanna không đến nắm tay như trong mơ, cô gái ngại cha con Sam, nàng chỉ cười dịu dàng với bà. Thanh Hằng không còn cầu mong gì nữa, bà mãn nguyện sự chừng mực, lễ độ và tôn kính này. Hiện thực đẹp hơn mơ xác nhận nàng là thật, không phải mơ. Thanh Hằng hồi đáp bằng tiếng cười nhẹ cùng ánh mắt ôn nhu ngấn lệ. Người mẹ và cô gái ấy đều âm thầm hướng về người mình quan tâm.
Khoảnh khắc này, yên lặng nói thay thiên ngôn vạn ngữ.
Sam lơ ngơ biểu hiện từ mẹ, nàng là ân nhân cứu mạng ông anh, bà xúc động vì trùng phùng nàng. Sam vẫn thấy quái quái, hắn bó tay không đoán được, con trai bèn nhìn cha. Huge đánh mắt ra hiệu, hắn gật gù hiểu ý, lặng lẽ cùng cha rời phòng để mẹ và Hanna hàn huyên. Thanh Hằng ngóng trông Hanna, nàng xuất hiện, trăm ngàn điều muốn nói lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. Người mẹ lúng túng khiến nàng khó mở lời. Hai người im lặng vô tình tạo không khí ngại ngùng. Thanh Hằng liếc trộm sắc màu ngượng ngập trên dung diện Hanna, bà tự giễu mình thật vô duyên, người ta chưa dám nói mối quan hệ với Hoàng Kim, bà lại ỡm ờ như thể ép nàng phải tiết lộ vậy. Người mẹ bèn lựa lời mở đầu câu chuyện:
- Hoàng Kim hiếu động từ nhỏ, luôn chân luôn tay giúp mọi thứ, việc vặt trong nhà hay giao hàng cho khách, nó đều tranh với ta. Khổ cái thằng bé chạy mọi lúc mọi nơi, nó thích chạy nhảy bất kể gần xa. - Người mẹ bật cười nhớ về tuổi thơ dữ dội của con trai - Lấy muối giúp mẹ ướp cá - nó chạy. Mua đồ tiệm tạp hóa nhà kế bên - nó cũng chạy. Ship hàng hóa - nó chạy nhanh nhất. Nó ham chạy đến phát cuồng, mấy lần đánh vỡ đồ vì chạy bị ta trách mắng, nó rút kinh nghiệm lần sau vẫn chạy!
Thanh Hằng không than vãn hiện tại, chẳng lo lắng tương lai, bà chọn kể thuở ấu thơ. Thời ngây thơ đi vào lòng người hơn bất kỳ câu chuyện nào. Con người sẽ đồng cảm và xích lại gần nhau. Bởi tuổi thơ là ký ức đẹp nhất trong đời mỗi người. Hanna dành trọn tâm tư cho ký ức đó. Nàng hướng ánh mắt trầm buồn về Hoàng Kim, nhưng chú tâm nghe chuyện ngày xưa. Thanh Hằng liếc khóe môi nàng khẽ điểm nụ cười, niềm vui thầm lặng ấy thay lời muốn nói với bà. Người mẹ khó đoán tâm ý nàng, bà cảm giác nàng nhớ từng đoạn hồi tưởng quá khứ.
- Có lẽ anh ấy sinh ra để chạy!
Thanh Hằng chú mục vào con trai, bà tránh nhìn trực diện Hanna đang bối rối che giấu khuôn trăng đỏ lựng. Hanna không ngờ mình thốt lên lời ngưỡng mộ ấy. Nàng ngượng ngùng cúi đầu nghe chuyện Hoàng Kim trưởng thành theo năm tháng. Từng lời truyền cảm đong đầy yêu thương chạm đến trái tim người con gái ấy. Câu chuyện đời thường không có gì thú vị lại khiến người nghe say mê đến lạ. Độc thoại là người đa cảm, thính giả là người tình cảm, nhân vật chính là hình bóng trong tâm kẻ hữu tình. Bóng hình ấy là nhịp cầu kết nối hai kẻ xa lạ thành người thân quen. Hắn còn là bến đỗ cuộc đời cho người quan tâm đến mình.
Thanh Hằng say sưa kể quên không gian và thời gian, bà chẳng nhớ mình kể