Cuộc đời là một vòng luẩn quẩn. Cái vòng luẩn quẩn mỗi phút mỗi giây chực chờ con người sai lầm, nó xoắn nát hy vọng tìm ra con đường sáng nơi mê cung tăm tối. Mê cung giam hãm kẻ để sai lầm nối tiếp sai lầm. Ba mươi năm vất vưởng trong vòng lặp, hung thủ sướng điên lao đến ánh sáng le lói cuối đường hầm, đáng tiếc sắp vượt qua ám ảnh quá khứ, cơn ác mộng mang tên tạo nghiệt đóng sập lối thoát duy nhất. Máu mắt nạn nhân giải cơn khát hận thù ba mươi năm, người bị hại lại là người thân yêu nhất, cú sock dìm hung thủ từ thiên đàng xuống địa ngục. Hung thủ bất động thẫn thờ trông bóng hình con cháu trên tấm ảnh vô tri vô giác.
Gia đình người thân rạn nứt, đấng sinh thành chẳng hàn gắn tình cảm còn hủy hoại tình nghĩa khiến tan đàn xẻ nghé, người chết thảm, người sống không bằng chết. Mặc cảm giày vò con cháu, tủi nhục ấy đay nghiến kẻ vùi cốt nhục vào bùn nhơ tội nghiệt. Hối hận cười nhạo tự chuốc đau khổ. Hối hận mỉa mai hốc mắt sưng tấy đỏ đậm, nước mắt hổ thẹn gột sạch hả hê, lệ nóng đốt trụi ngạo nghễ sỉ nhục kẻ khiến mình hối hận. Lấp loáng dưới ánh sáng và bóng tối, nạn nhân bước ra từ trong màn đêm. Đèn bật soi tỏ ngôi nhà nhỏ nhưng chẳng thể thắp sáng cho linh hồn tội lỗi. Hung thủ ngước đôi mắt ngây dại về phía nạn nhân. Nạn nhân khó hiểu bộ dạng thất thần như cái xác vô hồn, thống khổ vốn không thể day dứt hung thủ, nay lưu dấu đau đớn nơi kẻ mặt người dạ thú. Nạn nhân nheo mày ngó nước mắt hối hận nhấn chìm hung thủ:
- JK, ông...
Tiếng gọi đứt đoạn nửa chừng, nạn nhân bất ngờ bộ dạng đờ đẫn như mất trí. Đồng bọn số một của hung thủ - Anh Đào cúi đầu tránh né nạn nhân đang hướng về mình. Nạn nhân ngạc nhiên thái độ kỳ lạ. Mười phút trước, Anh Đào gọi điện báo JK muốn bàn chuyện cứu Lưu Ly, các nàng nửa mừng nửa lo về nhà. Câu trả lời là kẻ chủ mưu đổ gục xuống sàn, lão quỳ rạp cúi gằm đầu, mấp máy môi không thốt lên lời, thống khổ siết chẹn cảm xúc trong tiếng khóc nghẹn. Nạn nhân hoang mang nỗi đau giống mất người thân, ánh mắt lạc thần ngắm các nàng mà như nhìn khoảng trống trắng xóa. Thương xót, ân hận cùng tủi hổ giằng xé lương tri, tâm can bị khoét nghiến vào tội lỗi khó tha thứ. Tất cả không còn nhận ra JK - người đàn ông quyền lực nữa. Kẻ chủ mưu biến nạn nhân thành chó lợn, quả báo khiến lão chẳng xứng làm người. Lão vốn không phải người, thời khắc đối diện người thân bị đày đọa, con quái vật mất nhân tính ghê sợ nguyền rủa chính mình.
- Xin lỗi… - Lệ cay nghẹn đắng lời tạ lỗi muộn màng - Xin lỗi các con! Ta xin lỗi… Đừng tha thứ cho ta!
Tiếng gọi “thân thương” tát thẳng mặt mẹ và con, các nàng thất kinh ngỡ mình nghe nhầm. Lão cúi đầu hổ thẹn. Anh Đào vô cảm kết cục tất yếu, nàng trơ trơ nghe JK nói với Ngọc:
- Con là con gái ta!
Kẻ thân sinh xô ngã con cháu xuống địa ngục. Nạn nhân không chịu tin sự thật nghiệt ngã hơn tội lỗi mình gánh chịu. Mẹ và con hướng về Anh Đào, hy vọng nàng phủ nhận. Cô gái tóc vàng trầm buồn trao giấy xét nghiệm cho Ngọc:
“Kết quả giám định gen di truyền, Rubi mang nhóm máu AB, Ngọc mang nhóm máu AB, hai người cùng huyết thống. Xác nhận chính thức từ trung tâm xét nghiệm của viện công nghệ sinh học Thủ đô Vĩnh Hằng, Hồng Hoang quốc!
Ngày xét nghiệm 1 tháng 11, ngày nhận kết quả 6 tháng 11.
Xét nghiệm và chứng nhận:
Viện trưởng viện sinh học - bác sỹ Thanh Hoa!”
Từng dòng từng chữ hóa thành hình hài JK, “lão” khóc hận ngây ngốc ngóng trông con cháu, đấng sinh thành lặng lẽ lại gần ôm người thân vào lòng, Ngọc run lẩy bẩy vội vứt mảnh giấy xuống đất. Chỉ là ảo giác, mẹ và con không muốn ác quỷ vấy bẩn thân thể. Cú sock quật gãy tinh thần chị em Lan. Ảo ảnh làm loạn tâm trí Ngọc, người mẹ lẳng lặng đỡ con gái đang gục ngã trước kẻ hủy hoại gia đình. JK ngập ngừng muốn tới bên con cháu, Ngọc giận dữ hét lớn:
- Đồ khốn kiếp, đừng giả bộ xót thương nữa, mau giải thích đi!
Thóa mạ từ con đẻ cắt từng khúc ruột JK, “lưỡi dao” ấy day nghiến kẻ không xứng làm cha. JK khóc lòa mắt, bóng hình con cháu mờ nhòe cùng vạn vật, lão kể lại mọi chuyện mà không dám đối diện ai, giọng khàn đục bị siết nghẹn trong từng câu từng lời.
- Mẹ con không tiết lộ, ta mãi mãi không thể biết các con là máu mủ của ta!
Niềm vui đoàn viên chưa trọn vẹn, ác mộng tái hiện bi kịch. Ác mộng cười mỉa trên tờ giấy không hề vô tri. Kẻ “tạo ra nó” là người thân yêu nhất. Vì mẹ trả đũa JK, gia đình bị nhấn chìm xuống vực sâu tuyệt vọng. Vực sâu không đáy nuốt chửng tâm lý hoảng loạn, ý chí mạnh mẽ tan vỡ dưới trò đùa số phận, người đàn bà kiên cường đổ gục trước kẻ thù không đội trời chung. Tạo hóa trớ trêu biến oan gia thành người một nhà. Người một nhà là người cha cầm thú xâu xé ruột thịt. Từng câu sỉ nhục lăng mạ, từng tiếng cười ma quỷ, từng hành vi bẩn thỉu khắc sâu trong lòng con cháu, tội ác chất chồng tội ác bẻ gãy tinh thần kẻ chủ mưu.
Báo ứng đập nát thần thái kiêu hùng trên dung diện JK, hằn từng vệt nứt rạn như gương vỡ thành từng mảnh. Lão vĩnh viễn không thể thấy bản ngã nữa. Bản ngã từng là niềm tự hào của JK, nay lão chẳng màng ảo vọng, kẻ làm cha điên loạn tìm thứ quan trọng nhất đời mình. Quả báo ngược ngăn cản tìm thứ quý giá lão vứt bỏ. Quá muộn để chữa lành vết thương chưa liền da bị xé rách. Vòng lặp luẩn quẩn trói buộc ân oán tình thù vào cuộc đời mẹ con nàng, tình mẫu tử vun đắp chưa lâu, nguy cơ đổ vỡ trong vòng lặp không lối thoát. Tiếng khóc thống hận muốn xé toang mọi ấm ức. Ấm ức ông trời tàn nhẫn bắt làm con cháu ác ma. Ấm ức số phận để mẹ xoa dịu tổn thương rồi vô tình xát muối vào nỗi đau. Lăng mạ cha là oán trách mẹ, các nàng không thể có lỗi với mẹ chỉ để hả giận nhất thời. Ấm ức chẹn nghiến mọi lời nguyền rủa người cha quỷ dữ. Nước mắt ấm ức uất nghẹn tiếng hét thống hận:
- Cút đi!
Tinh thần suy sụp châm chọc kẻ chủ mưu, bộ dạng thảm hại không chạm đến trái tim người thân, cảm xúc chẳng ai biết là thật hay giả chỉ là màn kịch trong mắt con cháu. Thời khắc oán hận giết chết lý trí này, người cha có dùng máu chẳng thể tạ lỗi. Nước mắt hối hận tuôn rơi theo từng bước chân xiêu đổ, kẻ không xứng làm cha rời xa người thân yêu nhất, bóng hình cô độc lủi thủi tiến vào đêm đen lạnh lẽo. Bóng tối luôn là tri kỷ tâm sự cùng JK. Lúc này bóng tối sẽ tĩnh tâm cho kẻ mất trí.
Anh Đào ngầm ra hiệu cho Zero tạm thời lánh mặt. Tên vệ sĩ hiểu ý, hắn biến mất khỏi nơi không cần kẻ thừa thãi. Anh Đào đứng như tượng đá, nàng lặng thinh lời xua đuổi, cô gái tóc vàng chuẩn bị tâm lý hứng chịu nhục mạ. Nàng chấp nhận mọi rủi ro đến từ nạn nhân, tòng phạm có bị nạn nhân giết chết, kẻ có tội ngăn thảm kịch nạn nhân tự sát bằng mọi giá. Nạn nhân lầm lũi về nơi chỉ có mẹ con nàng. Anh Đào nghe tiếng đóng cửa, nạn nhân cần khoảng lặng để bình tâm, nàng không nên làm phiền. Anh Đào thở hắt ra ngả lưng xuống ghế, âm thầm mở laptop theo dõi hình ảnh trong phòng nạn nhân.
***
Kẻ cô độc nhốt mình trong phòng, không nghe điện thoại, không xem tin tức, lão đóng kín cửa, đầu gục xuống đất ngồi bất động cùng màn đêm. Ba mươi năm qua, người bạn vô hình ở bên lão, xưa cả thế giới quay lưng, nay con cháu xa lánh, tri kỷ duy nhất vẫn không hắt hủi lão. Bạn thân lặng lẽ “tâm sự” với lão trong bóng tối mịt mùng. Lão lẩm bẩm hỏi “người” hiểu lão nhất:
- Ta phải làm thế nào mới có thể tìm lại thứ mình vứt bỏ đây?
JK nghe tiếng nói vọng bên tai:
“Hê, ngươi thật thảm hại!”
JK không tức giận lời mỉa mai, lão đang cần “ai” đó thức tỉnh bản thân, dù kẻ đó chỉ là tiếng nói vang vọng trong tâm trí, lão vẫn lắng nghe lời khuyên từ người bạn vô hình:
“Chậc, JK kiêu hùng lại yếu đuối như đàn bà! Thật đáng thất vọng!”
JK cười chua chát:
- Đàn ông chỉ khóc vì người thân của mình!
Kẻ vô hình cười khục:
“Chuối vãi chưởng, đừng chọc cười ta nữa, chối tai lắm!”
- Lẽ nào xưa nay ngươi không có trái tim hay sao?
Kẻ vô hình cười lớn giễu mỉa cảm xúc đa sầu:
“Trái tim? Buồn cười, trái tim ta chết ba mươi năm rồi! Ta còn không có hình dạng, huống hồ khối thịt bầy nhầy đó!”
JK ngước đôi mắt vô hồn như thể đối diện kẻ vô hình:
- Tim chết vì ái, không thể ngưng đập vì tình! Tình cũng chẳng luyến tiếc, ngươi chỉ là bóng ma quá khứ mà thôi! Một bóng ma đếch có hình dạng. Ngươi mới là kẻ thảm hại! - JK cười hinh hích nước mắt cay đắng vốn xa lạ với lão - Thảm hại đến đáng thương!
Kẻ vô hình cười nhạt:
“Ta là kẻ đáng thương, ngươi là người mất tất cả! Ai thảm hại hơn ai?”
JK đột nhiên nổi đóa:
- Ta mất tất cả vì “ai” hả!? Tên khốn kiếp!
Kẻ vô hình cười rộ:
“Hổ báo, đằng đằng sát khí! Đây mới là JK kiêu hùng này! He he... Bình tĩnh, đừng tự vả vào mặt mình, đếch vui chút nào đâu!”
JK mệt mỏi xua đuổi tri kỷ:
- Ta đếch muốn nghe ngươi nói nhảm nữa, cút đi!
Kẻ vô hình chẹp chẹp trêu tức:
“Phũ quá cơ! Chậc, ta đang muốn hiến kế, ngươi lại giở giọng với ta. Ngồi tự kỷ một mình đi!”
JK cuống cuồng gọi giật kẻ vô hình, vồn vã hỏi kế. Tri kỷ cười hềnh hệch:
“Ngươi ủy mỵ quá hóa u mê rồi!”
JK lập tức ngắt lời:
- Nhảm nhí, mau nói đi!
Kẻ vô hình thì thầm với