Vương Sóc sửng sốt một lúc, lúc sau nàng lại cười, chậm rãi nhếch khóe miệng: "Thật tốt."“Tốt cái gì? Con hồ đồ rồi sao?” Phúc Tuệ trưởng công chúa vội vàng nói.Vương Sóc không giải thích, rũ mắt nhìn Phúc Tuệ trưởng công chúa nói: "Con không hồ đồ, Húc Nhi còn đang bệnh, nương, lại đây ngồi.”~Phúc Tuệ trưởng công chúa nhìn thoáng qua Đồ Húc đang ngồi trên giường, thầm nghĩ mà choáng váng, chuyện như này sao bà có thể nói trước mặt Đồ Húc được chứ? “Húc Nhi tỉnh rồi, ngoại tổ mẫu mang cho Húc Nhi rất nhiều đồ chơi thú vị nha có đủ các cung hoàng đạo của Lỗ Ban phường, còn có các loại quần áo của Cẩm Tú phường, Húc Nhi nhất định sẽ thích.”"Ngoại tổ mẫu..." Đồ Húc ngơ ngác gọi một câu, cho dù lớn lên trong sự nuông chiều ở trong cung, Đồ Húc vẫn rất hiểu chuyện, ít nhất nàng ta biết "Phế hậu" nghĩa là gì: "Phụ thân không cần con cùng mẫu thân nữa sao?”"Húc nhi ngoan, bệ hạ tất nhiên cần chúng ta rồi...""Húc nhi, con đến húp miếng cháo, rồi an tâm đi ngủ, chuyện này không liên quan gì đến con, con cũng không làm chủ được.
Những gì con có thể làm bây giờ, là ăn ngon, ngủ kỹ, giữ cho cơ thể khỏe mạnh, để mẫu thân không cần lo lắng về con nữa, con biết chưa?” Vương Sóc cắt đứt lời nói dối thiện ý của Phúc Tuệ trưởng công chúa.Tin tức này cũng đủ để làm dịu Đồ Húc ngày thường vô pháp vô thiên, Vương Sóc đút cháo cho Đồ Húc, đắp chăn cho nàng ta rồi mới đi ra ngoài, toàn bộ quá trình chậm rãi, Phúc Tuệ trưởng công chúa ở một bên gấp gáp, nhìn bộ dáng của nàng, đúng là hoàng đế không vội mà thái giám gấp.Ra khỏi phòng ngủ của Đồ Húc, Phúc Tuệ trưởng công chúa hấp tấp kéo Vương Sóc vào điện, hỏi: "Làm sao bây giờ? Sao con không vội vàng chút nào thế?”Vương Sóc hất tay áo ra ngồi xuống, nói: "Có gì phải sốt ruột, làm sao con có thể bị phế được?” Vương Sóc chưa bao giờ lo lắng với danh xưng Hoàng hậu vững chắc của nàng.
Nàng là do tiên để ban hôn, Đồ Cảnh kế vị vốn không phải là cha truyền con nối, vì đại nghĩa, hắn tất nhiên càng phải bảo vệ quyền uy của tiên đế.
Tiếp theo, bản thân Vương Sóc cũng có năng lực, bản lĩnh của nàng, Đồ Cảnh là trượng phu chắc chắn rõ rằng nhất, nếu tùy tiện phế hậu, Vương Sóc ngọc nát đá tan, hắn cũng không được lợi lộc gì.
Hơn nữa, Vương Sóc vẫn có lòng tin nhất định với tình cảm giữa hai người, mặc dù bọn họ không thể trung thành với nhau, nhưng Đồ Cảnh cũng tuyệt đối sẽ không có tâm tư muốn phế hậu."Tốt, tốt, tốt, con không thể bị phế, ta không biết con lấy đâu ra tự tin, chẳng lẽ bệ hạ nói với con như vậy ư? Hừ, bệ hạ cũng là nam nhân, lời nam nhân sao có thể tin được?" Phúc Tuệ trưởng công chúa cười nhạt, Vương Thủ Trung lúc trước còn chỉ trời thề cả đời này không nạp thiếp thất!"Tình cảm đương nhiên là quan trọng." Vương Sóc cười nói, quan trọng hơn là lợi ích và hiện thực, Vương Sóc tin Đồ Cảnh không phải là người bốc đồng.
Nếu thật sự phế nàng, dày công bày biện như thế, thì nàng làm gì còn ngồi đây, ồn ào huyên náo như vậy thì cũng chỉ là đang kỳ kèo tranh thôi."Nói nhiều sĩ chi trì hề, càng có thể thoát cũng được, nữ chi trì hề, không thể thoát cũng được.
Trước kia con sáng suốt bao nhiêu, hiện giờ trong đầu lại mê muội bấy nhiêu." Phúc Tuệ trưởng công chúa cho rằng Vương Sóc bị thứ gọi là tình cảm "tình cảm" kia lấn át, ngay cả cái búa lớn cũng không gõ cho nàng tỉnh ra được."Được rồi, nương, đừng lo lắng.
Con cam đoan tuyệt đối sẽ không có chuyện như phế hậu xảy ra.
Nương chỉ cần vui đùa với con cháu là được, Nhân nhi nhà đại ca, Phượng nhi cũng đã đến tuổi thành thân rồi, Hoàng nhi cùng Loan nhi nhà nhị ca, cũng đến lúc nên để tâm rồi, người nhanh chóng viết danh sách đi thôi.” Vương Sóc liên tục từ chối.Nhiều năm như vậy, Phúc Tuệ trưởng công chúa cũng coi như hiểu được, phụ thân quá cố của bà, lão Dũng vương gia đã từng nói qua: "Đừng lấy đầu óc của mình, đi phỏng đoán suy nghĩ của người thông minh." Phúc Tuệ trưởng công chúa năm đó ngay cả một thiếp thất cũng thiếu chút nữa không đấu lại, chuyện trên triều đình bà cũng không tham dự.
Nhìn Vương Sóc có lòng tin như vậy, bà liền biết không có gì đáng ngại.Giống như Vương Sóc nghĩ, Đồ Cảnh nhìn tấu chương cả điện cũng có chút kinh ngạc, nhưng hắn tuyệt đối không có ý định phế hậu.
Chẳng lẽ gần đây hắn thích ca múa, biểu hiện ý nghĩ muốn sủng hạnh mỹ nhân khiến các đại thần này để mắt sao, cho rằng Hoàng hậu thất sủng? Hừ! Phàm nhân ngu xuẩn, Hoàng hậu là gì, nàng là chính thê! Thiếp thất cũng chỉ cần hầu hạ trượng phu sinh con, còn Hoàng hậu là người "cùng hoàng đế đầu bạc răng long, cung phụng thiên địa, thiền thừa tông miếu", lúc trước sau khi phong hậu thánh chỉ đã nói rõ ràng!Lẽ ra Vương Sóc cho dù có khiến người ta chán ghét, cũng không đến mức đâu đâu cũng là tấu chương đòi phế nàng, Đồ Cảnh nhịn không được suy đoán, là ai có bản lĩnh lớn tiếp tay nhiều triều thần như vậy?Kỳ thật là Đồ Cảnh lo lắng quá nhiều rồi, ít nhất mấy vị lão thượng thư cũng không bị lay động, nhưng không thể vì các lão nhân không làm gì, mà xem nhẹ họ."Bệ hạ, hậu vị tôn quý cỡ nào, đám triều thần lại dám khinh ngôn đòi phế hậu, công lao của nương nương ai cũng thấy rõ, chỉ là...!Chỉ là bệ hạ đăng cơ tám năm không có con nối dõi, không có con nối dõi, quốc gia sẽ bất ổn, thần cũng là vì giang sơn xã mà suy nghĩ." Một ngự sử đứng ra nghiêmtúc nói.Đồ Cảnh cảm thấy lời của ngự sử cũng không sai, trong cung mấy năm nay cũng chỉ có một Đồ Húc, vì thế kẻ nào cũng chung ý nguyện muốn có huyết mạch, trải qua bảy năm cùng nhau, giữa Đồ Cảnh và Vương Sóc đương nhiên cũng có tình nghĩa.
Đồ Cảnh gần đây có ý muốn nạp mấy mỹ nhân, nhưng cho dù nạp mỹ nhân, Vương Sóc vẫn là Hoàng hậu, uy nghiêm của trung cung không thể mất.
Đồ Cảnh cảm thấy mình cần phải chống đỡ thêm một chút, chờ đám triều thần khuyên thêm vài lần nữa mới đáp ứng, cứ cho bọn họ cho nghĩ rằng Vương Sóc đang thất thế, hừ, nàng vẫn là chính thê của hắn!Người ngoài cuộc nhìn liền nhận ra Đồ Cảnh đã thay đổi, lúc trước nghe ai đề cập đến đề tài này, hắn liền hô đánh kêu giết, trong lòng hắn cũng rõ, dù có bao nhiêu người can ngăn."Đúng vậy, Hoàng hậu đương nhiên là tốt, nhưng chưa có sinh được nhi tử, lại không vì bệ hạ mà nạp phi sinh con, cái này có chút quá đáng." Trong tông thất cũng