"Người được nương coi trọng có thể không tốt sao?" Ngũ tiểu thư che miệng cười, nàng ngẫm lại và cảm thấy có cảm giác vui mừng, nàng mới là một đứa trẻ vẫn để tóc trái đào mà lại muốn tìm thê tử cho ca ca, đây là việc nàng có thể làm sao?Ngược lại nương Quận chúa rất tín nhiệm nàng, trong lòng Ngũ tiểu thư nghĩ đến hai chữ tín nhiệm, ý cười càng nồng đậm.
“Đừng giả bộ ngớ ngẩn để qua loa lừa gại mẫu thân con, mau nói đi!” Quận chúa giận cười.
"Nữ nhi thích Tôn tỷ tỷ của nhà Tả Đô Ngự Sử.
"Ngũ cô nương chỉ nói một câu như vậy, và không giải thích nguyên nhân gì thêm, chắc hẳn Quận chúa đều hài lòng với mấy nữ hài, bằng không sẽ không khảo sát trọng điểm các đối tượng như vậy.
"Ừm, ta trở về sẽ hỏi cha con một chút.
" Quận chúa và không gạn hỏi, thản nhiên gật đầu.
Rốt cuộc thì chuyện liên quan đến Vương Tử Thắng, mà nói như thế nào thì Vương Tử Thắng và là đại ca ruột thịt của mình, lúc trước khi cha nương chưa hồi kinh, trong lòng Ngũ cô nương mười phần thương tâm với việc Vương Tử Thắng mặc kệ không thăm hỏi gì mình, nhưng kết quả là nàng vẫn lo lắng cho hắn.
"Nương, đừng nói là người muốn hỏi ý kiến của mọi người, sau đó chọn người mà đa số mọi người thích đấy chứ?" Ngũ tiểu thư nghi ngờ.
"Có gì không thể?" Quận chúa nhướng mày.
"Nương, thê tử của đại ca thì vẫn nên lấy ý kiến của huynh ấy làm chuẩn đi.
" Ngũ tiểu thư không nhìn ra Quận chúa đang trêu nàng, mười phần lo lắng nói.
"Thê tử của đại ca con, nhưng khi gả vào lại ở chung nhiều nhất với bà bà, chị em dâu, cưới thê cưới người hiền, chỉ cần ta hài lòng là được.
" Quận chúa cố ý nói.
"Nương, cầm sắt hoà minh! " Ngũ tiểu thư còn muốn tranh thủ quyền lợi cho Vương Tử Thắng một chút, kết quả ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của Quận chúa, lập tức nhận ra mình lại bị lừa, hờn dỗi nói: "Nương nói đúng, người hài lòng là được ~" Giai điệu kéo thật dài, tỏ vẻ mình mới không bị lừa!“Con ngược lại tinh nghịch, biết cả cầm sắt hoà minh cơ đấy, sư phụ con đã dạy những thứ này rồi!” Quận chúa cười mắng.
"Thánh nhân có lời, tự trong sách có hoàng kim ốc, tự trong sách có nhan như ngọc, nữ nhi đọc sách nhiều là được, còn cần ai dạy.
"“Đức hạnh!” Quận chúa sờ đầu Ngũ tiểu thư, trong lòng lại nghĩ, Hoàng Kim ốc, nhan như ngọc, đây và không phải là điều mà một nữ nhi khuê các nên nghĩ tới.
Nhìn gương mặt xinh đẹp của Ngũ tiểu thư, ưu tư trong lòng càng thêm sâu sắc.
Về sau Ngũ tiểu thư mới biết được nỗi lo của nương nàng, lúc này và không có một triều đại Tống, Hoàng đế bệ hạ Triệu Hằng và chưa nói ra mấy lời tốt đẹp này, nên Quận chúa vẫn cho rằng nữ nhi của mình có hùng tâm tráng chí.
Sau đó Ngũ tiểu thư mới phân trần, đó chỉ là một câu thuận miệng của nàng mà thôi nhưng vị nương Quận chúa lại tỏ vẻ: "Thuận