Quận chúa Thanh Hà có huyết mạch hoàng thất nên thân phận tôn quý, nhưng cha ruột nàng đã qua đời, còn mang theo ô danh mà chết đi, cho dù hôm nay bên trên cho gia quyến của hắn một đãi ngộ tốt nhưng ô danh trên người Thành vương vẫn chưa được rửa sạch nên hôn sự của Quận chúa Thanh Hà cũng có chút khó giải quyết.“Con à, năm nay con đã mười chín tuổi rồi!” Thành vương phi nặng nề thở dài một tiếng, giọng nói mang theo nức nở, âm thầm trách cứ mình không có bản lĩnh, bằng không nên chuẩn bị hôn sự cho nữ nhi từ sớm.Quận chúa Thanh Hà nhìn mẫu thân khổ sở, trong lòng càng không dễ chịu, an ủi nói: "Nương, tình thế hiện giờ đã như thế, thêm hoa trên gấm thì dễ, đưa than ấm trong ngày tuyết rơi mới khó, không cần nóng nảy, chậm rãi tìm là được.”“Không gấp gáp, làm sao có thể không gấp gáp! Một cô nương bình thường ở tuổi của con đã làm nương rồi.
Hừ, đám tiểu nhân kia nhìn thấy chúng ta xuống dốc, không ngẫm lại cho dù xuống dốc thì cũng là hoàng thất chi tôn, há có thể để cho bọn họ xem thường!"Trong vòng xã giao quan quyến Quảng Đông thì Thành vương phi cũng không được hoan nghênh, sau khi được khôi phục phong hào Thành vương phi mấy năm cũng không có mở ra cục diện, bà ta mười phần phẫn hận đối với chuyện này."Cũng không phải ai cũng như thế, Sóc Nhi không phải là một người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi hay sao?" Quận chúa Thanh Hà mỉm cười nói, ở trong kinh các nàng liền giao hảo, trải qua sự kiện loạn phỉ, Vương Sóc đối xử với nàng càng ngày càng tốt.
Quận chúa Thanh Hà cũng hiểu được rất nhiều người tự xưng là thông minh, xem thời thế, cũng không thâm giao với nàng, bởi vậy, mới càng lộ ra cái đáng quý của Vương Sóc."Đúng vậy, còn có nhà bọn họ." Thành vương phi trầm ngâm trong chốc lát, nói: "Con thứ của Vương gia có phải gọi là Vương Tử Đằng hay không?”“Nương, người có ý gì?” Quận chúa Thanh Hà kinh ngạc nói, không phải như nàng nghĩ đấy chứ."Vương gia nếu có thể mặc kệ nữ nhi kết giao với con, vậy có nghĩa là bọn họ không để tâm đến tình cảnh của chúng ta, mặc dù Vương Tử Đằng kia nhỏ hơn con một tuổi nhưng nghe nói thường đi theo Vương Thủ Trung lịch lãm trong quân, tiền đồ ngày sau sẽ không kém, Phúc Tuệ cũng không phải là người không nói lý..." Vương phi tính toán, càng nói càng cảm thấy Vương Tử Đằng là một người không tồi.“Nương, con và Phúc Tuệ Quận chúa chính là đường tỷ muội a! Bối phận này cũng không thích để hợp kết thân đâu!"“Từ khi nào Hoàng gia lại để bối phận vào mắt rồi, hôm nay không phải nạp hoa tỷ muội, cũng hưởng thụ cô chất cùng hầu hạ hay sao?" Thành vương phi cũng không đem bối phận và quan hệ này để vào mắt, đều là nữ hài tử bên này luận ra, cũng không có gì đáng ngại.Quận chúa Thanh Hà dở khóc dở cười, Vương gia tuyệt đối sẽ không tiếp nhận nhi tức như mình, nàng không khuyên được Thành vương phi, đành phải nói: "Hôn sự của nhị ca Sóc Nhi đã sớm định ra, Lục Lễ đã được một nửa, chỉ chờ trên người Vương Tử Đằng có công danh rồi mới thành thân."“Như vậy a...!Thật đáng tiếc.” Thành vương phi thở dài nói.Quận chúa Thanh Hà không cảm thấy có gì đáng tiếc, theo nàng thấy, Vương gia không thích hợp, trong nhà còn có nhiều thân thích trưởng bối như vậy, căn bản không đến phiên mình làm chủ, trượng phu trong lý tưởng của Quận chúa Thanh Hà không cần gia thế quá cao, xuống cấp huân quý, thanh quý văn nhân đều được, chỉ cần thân phận Quận chúa nàng có thể áp chế được.
Đời này nàng không làm được gì, liền hảo hảo bồi dưỡng thế hệ tiếp theo, dù sao sinh đứa con cũng có thể nổi bật, mang vinh quang tương ứng cho người làm mẫu thân!Quận chúa Thanh Hà đã tiếp nhận quyền quản gia từ sớm, nàng phân phó người đi điều tra hào tộc, huân quý ở Quảng Đông cũng vô cùng dễ dàng, trong lòng sớm đã có định số....Từ khi Vương Sóc chuẩn bị xong hai mươi tám tinh túc của nàng, thời gian ở sơn trang Linh Tú càng ngày càng dài, buổi sáng thức dậy vấn an cha nương, huynh trưởng một lần, sau đó vội vàng đi làm đại nghiệp luyện binh của nàng, Quận chúa cười nói: "So với Thừa tướng còn bận hơn ba phần!”Dã tâm Vương Sóc bừng bừng, nàng muốn xây dựng một đội cận vệ của riêng mình.
Đoán trước được sẽ có rất nhiều khó khăn, ví dụ như tư tưởng các cô nương không đúng, tình thế phản đối, nửa đường có người rời khỏi a, vân vân, nhưng trong hiện thực Vương Sóc gặp phải vấn đề lớn đầu tiên quả thật —— không có tiền! Phải, hết tiền rồi! Vương Sóc là một tiểu phú bà, nàng có rất nhiều tiền riêng.
Lúc trước, khi Quận chúa hồi kinh cảm thấy nợ nàng nên đã cho nàng rất nhiều vàng bạc tiền tài, Vương Sóc cũng cảm thấy tài phú của mình ở nhà tuyệt đối là một khoản lớn.
Cho dù có tiền riêng phong phú như vậy nhưng dùng cho hai mươi tám người, hay là hai mươi tám người luyện võ luyện binh đương nhiên là không đủ rồi.Y phục là do phòng may vá trong phủ làm, vải vóc, nhân công cũng không cần Vương Sóc phải bỏ ra.
Nhưng bộ thứ nhất có thể như vậy, bộ thứ hai, ba, bốn, năm thì không được, luyện võ tốn nhiều xiêm y nhất.
Còn có ăn cơm thì cũng ăn ở sơn trang Linh Tú, nghèo văn phú võ, người luyện võ nhất định phải ăn đủ, thịt a, trứng a không thể thiếu.
Khoản tiêu xài lớn nhất vẫn là binh khí.
Vương Sóc muốn cấp đoản kiếm cho mọi người nhưng về sau nàng mới phát hiện hiện giờ triều đình khống chế binh khí, chỉ có Vương Sóc mới có thể dùng bội kiếm.
Sau này học theo võ tăng Thiếu Lâm, chuyển binh khí thành côn gỗ nhưng ngay cả mấy cây gậy gỗ này cũng muốn mạng của Vương Sóc.Gậy có thể làm thành vũ khí, không phải tùy tiện chém một nhánh cây ven đường là được, binh khí thời đại này phải dùng dược dịch chế tạo, phơi nắng, mài giũa, bảo dưỡng...!Nhiều công đoạn khiến Vương Sóc hoài nghi những thợ thủ công này thật sự đang tìm mọi cách lừa gạt tiền của nàng.Nàng vừa tham khảo Vương Tử Đằng mới phát hiện ra thì ra luyện võ thật sự phải như vậy.
Hiện tại, trong mắt Vương Sóc chỉ còn lại tiền, tiền, tiền!Hôm nay, sau khi luyện tập cố định, Vương Sóc đang rửa mặt nghỉ trưa thì đột nhiên Chu Tước tiến vào, sắc mặt kỳ quái nói: "Cô nương, có một nam tử trẻ tuổi đưa bái thiếp.”Nam tử trẻ tuổi, còn tới tìm mình, quả nhiên là kỳ quái, Vương Sóc nhận bái