“Đừng nóng vội, từ từ nói!” Vương Sóc lớn tiếng quát tới, nàng cho rằng nếu nàng nói to như vậy, có thể truyền cho thuộc hạ chút sức lực.
Trên thực tế, Vương Sóc dường như mất hết sức lực vậy, thanh âm khàn khàn, Tố Trinh vội vàng đỡ nàng lên ghế bên cạnh ngồi xuống."Tiết Hồng truyền tin tức tới, Thế tử gia lãnh đạo quân tiên phong, đi đường vòng qua pháp đình, vừa mưới bắt được vô số hoàng thân quốc thích, vốn phải trở về, kết quả trên đường gặp phải một tên ngang ngược phản kháng, lại có một đám trợ thủ, Thế tử gia trúng tên bỏ mạng." Tố Trinh nức nở."Di thể cữu cữu ở đâu? Tiên phong quân bây giờ do ai dẫn dắt? Dũng Vương phủ có biết không?” Vương Sóc liên tục đặt câu hỏi."Còn có...!Tiết Hồng nói, chủ tử đã vào kinh, hắn không dám sử dụng thế lực để truyền tin nữa, mời chủ tử tự mình nghe ngóng." Tố Trinh nghiến răng nghiến lợi nói, nửa đường rút lui như vậy khác gì phản bội chứ?Vương Sóc ngây ngốc đến mềm nhũn thân thể, hít sâu một hơi, cố gắng trấn định lại, hỏi: "Huyền Vũ không phải đã đến đó sao? Nàng ấy có tin gì không?”“Huyền Võ mới đếm, mặc dù được Thế tử gia tín nhiệm, nhưng hôm nay Thế tử gia chết trận...""Chết trận? Nếu không thể thay cữu cữu lật lại phán quyết, chỉ sợ hai chữ chết trận cũng không dùng được, chính là chết cũng chưa hết tội.
"Bàn tay Vương Sóc che mắt, nước mắt chảy xuống."Chủ tử…" Tố Trinh lo lắng gọi một tiếng."Thôn trang đã sắp xếp xong chưa? Một nhà đại ca tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện.” Vương Sóc chuyển đề tài hỏi, nhanh chóng lau khô nước mắt."Chủ tử yên tâm, các tỷ muội đã tiếp nhận thôn trang của Đại phu nhân, tuyệt đối không có sơ hở.""Ừm, đi cùng ta đến thư phòng." Vương Sóc vịn tay Tố Trinh đứng dậy, nàng lúc này lấy lại tinh thần mới phát hiện, chân mình đã mềm nhũn từ lúc nào, vốn tưởng tính toán kỹ lưỡng sẽ có thể lật lại phán quyết, hiện giờ khả năng trở mình rất thấp.Vương Sóc ngồi ở trước bàn trầm tư nửa ngày, viết phong thư, đóng dấu tín vật quận chúa đưa cho nàng, gửi đến Tây Bắc, đây xem như là lần đầu tiên sử dụng thế lực ở Tây Bắc.
Hiện giờ Thế tử gia chết trận, thế lực Tây Bắc thuộc về Dũng Vương phủ như rắn mất đầu, nếu không có người chỉnh đốn, chằn cần người bên ngoài chèn ép lôi kéo, sẽ tự mình tan rã mất.
Vương Sóc đem trọng trách này giao cho Huyền Vũ, chỉ hy vọng nàng ấy có thể có dũng khí lúc trước từ nữ nhân nông gia không được sủng ái biến thành cánh tay phải của chủ tử."Tố Trinh, đưa tay ra." Vương Sóc phân phó.Tố Trinh duỗi tay phải, Vương Sóc xắn tay áo Tố Trinh, đóng dấu lên cánh tay, nói: "Buổi tối ngươi đi Dũng Vương phủ một chuyến, nhất định phải gặp ngoại tổ phụ của ta, nói cho ông biết là ta đã đến kinh thành, tốt nhất tối mai nên gặp mặt một lần." Vương Sóc biết rõ kinh nghiệm cùng chỉ số thông minh của nàng, không đủ để ứng phó cục diện kế tiếp, nhưng Tiết Hồng là người duy nhất xưng là đồng minh cũng đã rút lui, nàng ngay cả người để thương lượng cũng không có, nhất định phải cầu cứu trưởng bối."Vâng, chủ tử yên tâm.""Ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước, sự tình tạm giao cho đội phó xử lý, chuyện này ta chỉ tin ngươi." Vương Sóc nghiêm túc dặn dò.“Thuộc hạ tuân mệnh!” Tố Trinh quỳ một gối trầm giọng đồng ý.Vương Sóc bảo Tố Trinh về nghỉ ngơi trước, dưỡng tinh thần, đêm nay đi Dũng Vương phủ thăm dò một chút.Vương Sóc nhìn tờ giấy nhỏ viết tin tức về Tây Bắc, cuối cùng châm lửa đốt, tro tàn ném vào trong chén trà còn sót lại, nhìn nước trà đục ngầu kia, khuôn mặt nàng sâu thẳm.Vào ban đêm, Vương Tử Thắng thức dậy.
Vương Sóc cùng Vương Tử Thắng ăn một bữa tối ấm áp, Cố thị đã sớm mang Vương Nhân đi nghỉ ngơi, bận rộn cả ngày suy nghĩ, tâm tình thăng trầm, người lớn cùng nhi tử đều không chịu nổi.Vương Tử Thắng bị thương nặng trên đùi, Vương Sóc sai người khiêng vào phòng ngủ, xua tay nói hạ nhân lui ra, sau đó nghiêm túc nói: "Đại ca, trên tay huynh có thế lực của Vương gia không? Không được để người trong phủ biết.”“Ta làm gì có thế lực gì, mà người của lão thái gia không biết được chứ." Vương Tử Thắng cười khổ nói, thường ngày Vương Tử Thắng thấy thân phận trưởng tử đích tôn thật tự hào, mà nay xảy ra chuyện mới biết danh tiếng cũng chẳng ích gì, mỗi lời nói và hành động đều ở trong mắt người hầu, lại càng ở trong mắt trưởng bối."Không gạt đại ca, muội vừa mới nhận được tin tức, đại cữu chết trận rồi." Vương Sóc nhìn chằm chằm vào mắt Vương Tử Thắng."Có bị bắt không? Có phải là tướng lĩnh không? Là ai làm?” Vương Tử Thắng khẩn trương hỏi.Vương Sóc thở dài một tiếng, xem ra Vương Tử Thắng thật sự không biết chuyện của đại cữu là có kế hoạch, lẳng lặng nói: "Muội cũng không biết, chỉ là chuyện này không quan trọng, quan trọng là làm thế nào bảo toàn một nhà ngoại tổ phụ.
Muội biết lão thái gia ngày thường coi trọng đại ca nhất, phiền đại ca viết một phong thư, mong lão thái gia vì Dũng Vương phủ cầu tình, không phải giãi bày tội danh, mong bệ hạ niệm ở huyết mạch xử lý nhẹ nhàng."“Làm vậy có tác dụng không? Mưu nghịch phản quốc là tội danh lớn!" Vương Tử Thắng không dám khẳng định."Đại ca viết như vậy, không nói đến tội danh, chỉ động đến chữ tình, nhà chúng ta cùng Dũng Vương phủ là thông gia, không nói lời nào thì người ngoài cũng sẽ nghị luận sôi nổi, không bằng lão thái gia viết thư cầu tình, cũng coi như nhà chúng ta hữu tình hữu nghĩa.
Bệ hạ tuy là cao quí, đối với chân tình nhân gian cũng có sự ngưỡng mộ, cái này gọi là sự thương xót, dù sao cũng phải thử một lần.
Nếu là không quan tâm, lập tức khỏi cần, ngày sau lại nói tiếp thì Vương gia sẽ đuối lý.
Bệ hạ đến nay vẫn chưa có ý định trị tội, nghĩ đến vẫn mềm lòng.” Vương Sóc xảo quyệt khuyên nhủ."Muội muội nói có lý, ta sé viết thư cho tổ phụ ngay." Vương Tử Thắng lật mình nửa ngồi dậy, Vương Sóc đem một chiếc bàn nhỏ lên giường, trải giấy cho Vương Tử Thắng mài mực, nhắc nhở: "Đại ca không cần nhắc tới muội, cũng không cần nhắc đến mẫu thân, chỉ nói tín nghĩa thân tình là được.”Vương Tử Thắng viết liên tiếp ba lần, Vương Sóc mới gật đầu thông qua, nói: "Đại ca vất vả, ngày mai muội sẽ sai người đưa tin.”Vương Sóc thu dọn xong định đi, Vương Tử Thắng kéo tay áo nàng nói: "Muội muội, ta không thông minh bằng muội, lại tàn phế ở trên giường, nhưng mặc kệ muội định làm gì, đại ca chỉ mong muội bình an."“Ừm, ta sẽ cố gắng, chúng ta đều sẽ bình an." Vương Sóc gật đầu mỉm cười nói.Vương Sóc ra khỏi phòng ngủ của Vương Tử