Hôn sự của Vương Sóc lâm vào bế tắc, ngay cả Vương Thủ Trung ban đầu không can dự nhưng cũng nhịn không được đến nói bóng nói gió: "Hôn sự của Sóc nhi tốt nhất vẫn là nên sớm định.”“Không vội, Sóc nhi cũng chưa đến tuổi.” Phúc Tuệ công chúa thờ ơ nói."Chỉ thiếu mấy tháng thôi, nữ nhi nhà nào mà không phải chuẩn bị sớm, người đến cầu thân nhiều như vậy, ta xem...""Ta xem thấy có một gia tộc rất tôn quý đến cầu thân với Sóc nhi, đây là chuyện tốt." Phúc Tuệ công chúa không khách khí cắt ngang lời Vương Thủ Trung, bưng chén uống trà, tỏ ý không muốn nói nữa.Vương Thủ Trung phút chốc túm chặt ống tay áo, rồi lại thả lỏng, thở dài nói: "Nhưng nếu cự tuyệt nhiều nhà như vậy, cũng sẽ tổn hại đến thể diện nhà họ, chẳng phải như thế sẽ kết thù sao?"“Có mấy nhà nói một hồi là được." Phúc Tuệ công chúa không kiên nhẫn nói, thấy Vương Thủ Trung còn muốn nói cái gì nữa, cũng không muốn khéo léo ẩn ý, trực tiếp nói rõ: "Hôn sự của Sóc nhi do ta làm chủ, ta và chàng đã sớm nói xong, chàng hôm nay lại chạy tới đây nói những điều này làm gì? Ta cảnh cáo chàng, đừng lấy cả đời Sóc Nhi làm để kiếm danh lợi, nếu không...!Chàng biết điều đó mà.”Phúc Tuệ công chúa khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh tanh, hung tơn trừng mắt nhìn chằm chằm Vương Thủ Trung.
Vương Thủ Trung mất tự nhiên, sắc mặt trầm xuống, ý tứ sâu xa nói: "Ta là sợ nàng hoa mắt, Sóc nhi yêu thích đương nhiên ta rất vui mừng, chỉ là nàng không biết chuyện trên triều đình, có rất nhiều người trên mặt sáng sủa, nhưng bên trong chưa chắc đã trong sạch, ta đây không phải là sợ Sóc nhi sẽ chịu khổ sao~""Ta còn ở đây, nữ nhi của ta sẽ không chịu khổ!" Phúc Tuệ công chúa nói chắc như đinh đóng cột.
Nếu bà không còn ở đây, cũng chẳng thể trông cậy vào Vương Thủ Trung?Vương Thủ Trung xấu hổ, ngượng ngùng nói: "Nàng đang nói cái gì vậy chứ.”Phúc Tuệ công chúa thật sự không muốn để ý tới ông, cũng không nể mặt, trực tiếp đứng dậy rời đi.Vương Sóc không biết quan hệ của cha mẹ nàng đã xấu đến mức này, cũng không lo lắng hôn sự của mình, hiện tại có thể miễn cưỡng nàng còn bao nhiêu người? Vương Sóc đang chiêu đãi khách khứa ở Tiểu Hoa Trang ——"Mới mấy tháng không gặp, ngươi đã trở thành huyện chủ điện hạ rồi." Tiết Hồng cảm khái nói.“Ta nghe không nổi một tiếng ‘điện hạ’ đâu.” Vương Sóc mỉm cười nói.“Ngày sau dù sao cũng phải xưng một tiếng ‘điện hạ’.” Tiết Hồng thẳng thắn.“Đúng vậy, ta liên tục suy nghĩ bệ hạ tại sao không thăng tước vị cho ta, dù sao ta cũng là người có công cứu giá!” Vương Sóc đùa giỡn chuyển đề tài, không nhắc đến chuyện mình có gả cho hoàng tử hay không.Tiết Hồng cười nhạt một tiếng, lúc trước hắn phái người giúp Vương Sóc là có điều kiện, về sau đột nhiên rút lui là không đúng, nhưng Tiết Hồng không nói ra điều này mà chỉ để ở trong lòng, kinh doanh mà, da mặt phải dày một chút, như thế mới có thể tiếp tục làm được.Tiết Hồng từ trong ngực áo rút ra một tấm hải đồ, đây là lúc trước Vương Sóc cho hắn, để thoát khỏi Thông Chính Ty.
Tiết Hồng ở trên bàn triển khai hải đồ, nói: "Ngươi từng nói ở hải ngoại có một vài nơi chưa có người cai quản, có thể làm chủ ở đó.
Lại có quân vương không để ý tới chính sự, toàn bộ quốc gia do quý tộc làm chủ, nhưng thật đáng tiếc, những lời ngươi nói ta đều không tìm được.
Ngươi xem, đội thuyền bình thường đến nơi này liền đụng vào rạn san hô, chỉ có một hai người may mắn vượt qua, vào bờ cũng phải nghỉ ngơi hồi phục, người địa phương ở đó cũng không phải là người tốt lành gì.”Vương Sóc nhìn về phía Tiết Hồng, sắc mặt nặng nề, nếu chuyện hàng hải dễ dàng như vậy, những hàng hải gia sẽ không đến mức được lưu danh trong sử sách.
Vương Sóc nghiêm túc quan sát bản đồ, kì thực nàng cũng nhìn không ra, năm đó khi học địa lý, nàng cũng chỉ nhớ rõ những khu vực tiêu biểu, lúc du ngoạn thời điểm cảnh vật cũng rất khác nhau.
Vương Sóc trong lòng sốt ruột, trên mặt lại không lộ ra chút sơ hở, thở dài nói: "Giao thông trên biển nguy hiểm, phải chiếu cố gia đình của những người ra khơi mới đúng."“Không phải nhà không có sản xuất liên tục , lẻ loi một mình, ai sẽ chọn rời xa gia đình để kiếm sống ngoài biển." Tiết Hồng cười nói: "Ngươi có biết đường đi cụ thể không?”“Ta nói này ông chủ Tiết, Tiết đại nhân, ngươi đúng là lòng tham không đáy.
Nếu ta có một hải đồ chi tiết thì ta nói cho ngươi làm gì chứ? Tự ta làm cho rồi.” Vương Sóc nói."Ta cũng đoán ngươi không có, mấy cái thuyền trong tay ngươi đều nhỏ bé không chắc chắn." Biểu tình của Tiết Hồng đều ở trong dự liệu của nàng."Ta không có việc cần đi xa, những chiếc thuyền nhỏ như vậy là phù hợp, cũng vừa với chi phí của ta.""Hơn nữa còn dư dả." Tiết Hồng bổ sung."Đúng vậy, triển vọng như vậy, ngươi không thỏa mãn gì nữa." Vương Sóc hỏi ngược lại."Lần trước ta đầu tư nhiều quá, coi như đã ném gần hết tiền bạc xuống biển rồi, mà chẳng thu lại được gì." Tiết Hồng có chút nản lòng, biển thật sự quá rộng lớn."Nếu cứ vậy mà có thể thành công, thì đã sớm có người làm được, đây là chuyện cần phải làm mấy chục năm, ngươi đừng nóng vội." Vương Sóc an ủi nói.Tiết Hồng tiến lại gần, hèn mọn nói: "Không bằng ngươi nói cho ta biết xem hải đồ ở đâu, để ta đi thăm dò." Tiết Hồng xuất thân làm mật thám, vẫn cho rằng hải đồ của Vương Sóc là cơ duyên mà nàng có thể trộm cướp được từ đâu đó."Ở trong đầu ta." Vương Sóc tức giận, cái gì gọi là được voi đòi tiên: "Ngươi giúp ta một việc cũng không giúp tới cùng, được ta chiếu cố lớn như vậy, ngươi còn muốn như thế nào nữa?”“Đúng vậy, đúng vậy, lúc đầu bỏ tiền bạc, chỉ có một mình ta, lúc sau chia tiền ngược lại còn phải chia cho ngươi, nếu nói Tiết gia chúng ta buôn bán xảo quyệt, ta thấy chính ngươi mới là người tính toán chi li." Tiết Hồng chửi bới, kinh phí đầu tư lần đó lớn đến mức dọa chết người, vốn riêng của hắn đã đều bị khoét rỗng rồi."Phốc xuy..." Vương Sóc nhịn không được bật cười: "Sao ngươi lại tự nói mình gian xảo thế?”“Đúng rồi, ngươi chuẩn bị gả cho ai?” Tiết Hồng bất thình lình hỏi một câu.“Lại nữa!” Vương Sóc trợn trắng mắt nói: "Ta gả cho ai liên quan gì đến ngươi? Yên tâm đi, ta tuyệt đối gả cho Vương công quý tộc, quan lớn phú quý, nếu không, bạc của ta sao có thể thu về?"“Nghe