Vương Sóc nghe được Tứ Hoàng tử đương triều thỉnh chỉ có chút thấp thỏm, nhưng tin tức cùng truyền về còn có hành động cảnh giác, vậy nàng liền yên tâm.
Về phần nói loại chuyện tấu chương là do Vương Thủ Trung dâng lên, nàng không tin.Vương Thủ Trung vốn đã bệnh, nữ nhi cũng phải tỏ vẻ hiếu tâm, Vương Tử Thắng, Vương Tử Đằng muốn lên nha, là hai tẩu tử chuẩn bị chút đồ ăn đưa qua, Vương Sóc cũng chuẩn bị.Lúc Quận chúa Phúc Tuệ, Cố thị, Lưu thị kết bạn mà đến, Vương Sóc đang chuẩn bị những thứ này."Nương, Đại tẩu, Nhị tẩu, sao hai người lại tới đây, mau, mau ngồi đi.
Chu Tước, dâng trà." Chu Tước lên tiếng đi pha trà, khoảng thời gian này bình thường mẫu thân, tẩu tử sẽ không đến, Vương Sóc vội vàng chào hỏi."Được rồi, đừng bận nữa, ngồi xuống, ta có chuyện hỏi ngươi." Quận chúa Phúc Tuệ sốt ruột nói."Thanh Nhi, đem đồ ăn xử lý cho tốt." Vương Sóc phân phó một câu Thanh Nhi đứng tại chỗ, liền đi phù Quận chúa Phúc Tuệ.Quận chúa Phúc Tuệ thuận miệng hỏi một câu: "Cái gì vậy?"“Đưa điểm tâm cho phụ thân.""Tặng cái gì! Lấy ra để chó ăn cũng tốt hơn cho hắn ăn! Không được đi, ném nó đi, không được đi!"Quận chúa Phúc Tuệ giận tím mặt, thấy Thanh Nhi không dừng động tác, tự mình động thủ đi xốc lên những khay cùng hộp thức ăn kia."Nương, nương~" Nhìn Quận chúa Phúc Tuệ giống như điên cuồng, Vương Sóc cùng hai người con dâu vội vàng đi ngăn cản."Nương, không phải hắn làm.
Con dù sao cũng mang họ Vương, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn, đối với hắn có ích lợi gì, người đừng trúng kế khiêu khích của người khác.” Vương Sóc vội vàng khuyên nhủ."Không phải hắn làm?" Quận chúa Phúc Tuệ có chút phản ứng không kịp hỏi, thật sự là tình cảm của bà và Vương Thủ Trung tan vỡ, nghe được chuyện như vậy, phản ứng đầu tiên chính là hắn làm không sai!"Vâng, vâng, nương thả lỏng, đúng, thả lỏng, đến, ngồi, nữ nhi chậm rãi nói cho nương biết." Vương Sóc đỡ Phúc Tuệ quận chúa đi vào trong phòng, nháy mắt với Đại tẩu Cố thị, làm khẩu hình "Thái y", Cố thị hiểu ý, vội vàng đi ra ngoài an bài.Vương Sóc sợ Quận chúa Phúc Tuệ tức giận quá thương thân, bà đã có bệnh túc trích, lúc ở Quảng Đông chính là do tức giận.Quận chúa Phúc Tuệ được dìu vào phòng ngủ, nửa nằm trên giường, khó khăn lắm mới phản ứng lại, nói với Lưu thị: "Con tháng còn ít, dọa con rồi, về trước nghỉ ngơi đi.” Lưu thị phúc thân rời khỏi, Vương Sóc đưa nàng đến cửa, nhỏ giọng nói: "Nhị tẩu yên tâm, muội sẽ chiếu cố nương." Vừa dứt lời, liền nghe được bên trong truyền đến tiếng khóc tê tâm liệt phế.
Lưu thị dừng một chút, vẫn rời đi.Vương Sóc đứng bên cạnh cửa, chờ Quận chúa Phúc Tuệ p.hát ti.ết xong mới chậm rãi đi vào, xoa khăn lau nước mắt cho bà.
Quận chúa Phúc Tuệ lau mặt, rốt cục thu thập lại tâm tình, hỏi: "Quả thật không phải là hắn sao?"“Con không biết, theo lý thuyết hẳn là không phải." Vương Sóc nói thật, nàng không thể dùng cái gọi là "lời nói dối thiện ý" để nhầm lẫn nhận thức của Quận chúa Phúc Tuệ."Vừa rồi nói như vậy, một là vì an ủi nương, hai là vì định tâm phụ thân, bất luận có phải là hắn làm hay không." Quận chúa Phúc Tuệ trầm mặc, khi nào người một nhà bọn họ phải tính toán cuộc sống như vậy? Quận chúa Phúc Tuệ hít sâu một hơi, chậm rãi phun ra, nói: "Có một chuyện không thể giấu con nữa.
Lúc trước con một lòng vào kinh giải oan cho một nhà ngoại tổ phụ con, hắn sợ liên lụy Vương gia, từng phong tỏa thành Quảng Đông, ý muốn ngăn cản con."“Con biết.""Về sau, con may mắn thoát khỏi, hắn lại phái hộ vệ ngăn trở, trong đó có hộ vệ dưới danh nghĩa quận chúa của nương.""Ta biết.""Hắn hạ mệnh lệnh cho hộ vệ bắt sống, nếu không thể thì giết tại chỗ!"“Con biết."“Hắn...!Cái gì, con biết, nếu con đã biết, vì sao..." Quận chúa Phúc Tuệ sững sờ không kịp phản ứng, đây là chuyện bà giấu diếm hơn một năm, Vương Sóc làm sao biết được?"Người còn nhớ lúc con hỏi nương tại sao quan hệ của người với phụ thân kém nhiều như vậy không?" Vương Sóc hỏi.“Hắn cũng xứng làm cha!” Quận chúa Phúc Tuệ phỉ nhổ nói, nhìn sắc mặt nghiêm túc của Vương Sóc, lại cảm thấy không nên chỉ lo phát tiết tức giận, phối hợp đáp: "Nhớ rõ."“Lúc ấy người không trả lời con, hỏi Nhị ca cũng không rõ cho nên con liền tự mình đi điều tra.""Nương đã phái người chặn người của hắn, những người đó căn bản không đến trước mắt con, làm sao con biết."Quận chúa Phúc Tuệ đột nhiên kinh hãi nói: "Hắn còn phái những người khác?!” Vương Sóc trên đường đích xác bị tập kích, nhưng không phải là người của phái Vương Thủ Trung, Vương Sóc lắc đầu, nói: "Lúc ấy nương bị đả kích nặng nề, chuyện trên đường con vẫn không nói với người.
Con đã bị tấn công vào thời điểm đó, nhưng đó là một cuộc tấn công vào Trung Sơn Vương.
Đúng, con cùng Trung Sơn Vương lên kinh, có chút giao tình, đây chính là nguyên nhân vì sao hắn giúp ta nói chuyện.
Nhưng phần liên lạc này bí ẩn, cho dù Bệ hạ cũng không biết, nương cũng phải chú ý giữ bí mật.”Quận chúa Phúc Tuệ nắm chặt ống tay áo Vương Sóc, nói: "Nương hiểu."“Ta thấy phụ thân hơn phân nửa cũng không biết con bị tập kích có phải là người của hắn hay không, hắn có bại lộ hay không, sau khi hồi kinh nhiều lần thăm dò, con đều vòng vo cho qua."Vương Sóc cười an ủi Quận chúa Phúc Tuệ nói: "Nương, người làm rất tốt rồi, kịp thời ngăn cản, con không có bị thương tổn gì.” Một câu an ủi làm cho Quận chúa Phúc Tuệ thu nước mắt lại vỡ đê, Vương Sóc ôm Quận chúa Phúc Tuệ, giống như trấn an hài tử nhẹ nhàng vỗ lưng bà, ngôn ngữ thản nhiên nói: "Nhìn quan hệ phu thê hai người xấu đi, con có tâm tác hợp, liền đi điều tra chuyện cũ lúc trước.
Nương biết con cùng Tiết Hồng giao hảo, hắn từng ở Thông Chính ty.
Nương mềm lòng không truy cứu người nhà của hai tên hộ vệ phản chủ kia, nhưng phụ thân không có hảo tâm như vậy, trực tiếp để cho người diệt khẩu, có hai tiểu tử chạy thoát, vừa vặn rơi vào trong tay Thông Chính Ti, để Tiết Hồng bắt được.
Nương yên tâm, con đều xử lý sạch sẽ rồi, biết chuyện này, trước mắt chỉ có bốn người nương và con, phụ thân và Tiết Hồng, Tiết Hồng sẽ không nói ra.”“Chuyện lần này, mặc kệ hắn là bệnh thật hay là giả bệnh đều