Vương Sóc khống chế biểu tình, ở nơi Hoàng đế không nhìn thấy cười khổ một chút, lại lo lắng nhìn về phía mấy vị Hoàng tử, hoàn toàn không có tư thái ngông cuồng, ngược lại lo lắng.
Bệ hạ không nhìn thấy biểu tình của nàng, đại tổng quản lại vừa vặn nhìn rõ ràng, Vương Sóc tin tưởng đại tổng quản sẽ làm " đồng đội" của nàng.Nhi tử Bệ hạ vốn đã ít, đấu tranh tàn khốc, bệnh tật chết non, không lớn lên không tính, hiện giờ đều chỉ còn lại năm vị Đại Hoàng tử, Nhị Hoàng tử, Tứ Hoàng tử, Thất Hoàng tử cùng Bát Hoàng tử.
Ngoại trừ Đại Hoàng tử và Nhị Hoàng tử, ba vị còn lại đều chưa đại hôn.
Như vậy cũng tốt, Tứ Hoàng tử và Thất Hoàng tử từng có ý đồ hứa hẹn cho Vương Sóc vị trí chính thê, nếu hai vị đã thành hôn, ở chung sẽ không xấu hổ đến chết.Hoàng đế dẫn chư vị Hoàng tử đi vào thăm Hoàng hậu, lần này Hoàng hậu nương nương tỉnh lại, nói vài câu với Hoàng đế.
Hoàng đế lớn tuổi, không chịu nổi mệt nhọc, huống chi thánh thọ sắp tới, canh giữ bên cạnh Hoàng hậu bệnh nặng cũng không may mắn, Hoàng hậu nương nương khuyên nhủ, Hoàng đế cũng thuận thế trở về nghỉ ngơi.Vương Sóc và Đại Hoàng tử phi, Nhị Hoàng tử phi là nữ quyến, ngồi ở trên ghế mềm bên giường, thỉnh thoảng giúp đỡ, phối hợp với cung nữ, nữ quan chiếu cố Hoàng hậu.
Chờ Hoàng hậu nương nương ngủ, ba người mới đi ra.Mấy vị Hoàng tử ở bên ngoài lo lắng chờ đợi, Đại Hoàng tử phi là trưởng, đương nhiên nàng mở miệng nói trước: "Nhị đệ, Tứ đệ, Thất đệ, Bát đệ không cần lo lắng, bệnh tật mẫu hậu đã giảm bớt không ít, ngự y diệu thủ, nhất định có thể sớm ngày khỏi hẳn."“Đại tẩu vất vả rồi." Mấy vị Hoàng tử đối phó lẫn nhau, nhưng vẫn bảo trì phong cách quân tử với nữ quyến.Đại Hoàng tử phi nhìn trượng phu nhà mình một cái, ôn hòa nói: "Mấy nam nhân bận rộn sự vụ trong triều, hậu cung có nữ quyến chúng ta là được, các ngươi canh giữ ở chỗ này cũng vô ích, không bằng thay phụ hoàng phân ưu tận hiếu trong triều, cũng là đang tận hiếu với mẫu hậu."“Đúng vậy, Đại tẩu các ngươi nói có đạo lý." Đại Hoàng tử vội vàng phụ hoạ.Mấy vị Hoàng tử phiền nhất một bộ dáng huynh trưởng như cha của Đại Hoàng tử, ỷ vào mình lớn hơn mấy tuổi mà làm chủ, nhưng ý Đại Hoàng tử phi nói đúng là thứ bọn họ muốn nhất trước mắt, thánh thọ sắp tới, không nghĩ biện pháp lấy lòng Bệ hạ, ở chỗ Hoàng hậu hao tổn lại có ý tứ gì, đây cũng không phải là nương thân sinh của bọn họ.Mấy Hoàng tử nối đuôi nhau đi ra, Đại Hoàng tử phi lại nói với Vương Sóc và Nhị Hoàng tử phi: "Ta tư tâm nghĩ, bên người mẫu hậu một khắc cũng không rời nhân tài tốt, các nô tài tận tâm hơn nữa, cũng không bằng chúng ta ở bên cạnh mẫu hậu thỏa đáng, nhưng chúng ta cũng tinh lực có hạn, không bằng chia làm ba lượt."“Nghe theo người." Vương Sóc gật đầu nói.Nhị Hoàng tử phi cũng không có chủ ý gì khác, gật đầu theo."Buổi chiều Trung Sơn Vương phải tiến cung, tiểu phu thê các ngươi nhất định có rất nhiều chuyện muốn nói, không bằng buổi sáng để ngươi đến.
Buổi chiều liền làm phiền Nhị đệ muội, buổi tối ta đến trực đêm." Đại Hoàng tử phi phân phối nói."Nghe Đại tẩu." Nhị Hoàng tử phi vốn còn lo lắng công việc khổ sai phân đến buổi tối, nhìn Đại Hoàng tử phi thức thời như vậy thì thập phần hài lòng.Vương Sóc nhíu mày nói: "Trực đêm quá mức vất vả, làm sao có thể làm phiền người, ta tuổi trẻ cường tráng, không sợ chịu khổ, vẫn nên để ta đi.”“Vì mẫu hậu tận hiếu làm sao có thể nói vất vả được, được rồi cứ như vậy định đi.
Ta và Nhị đệ muội về phủ sửa sang lại trước, đến thời gian lại đổi cho ngươi." Ngữ khí Đại Hoàng tử phi kiên định nói.Nhị Hoàng tử phi hình như đột nhiên ý thức được đây là một cơ hội tốt để tăng hảo cảm của Hoàng hậu, cùng Đại Hoàng tử phi một đường đi ra ngoài, âm dương quái khí nói: "Chỉ có Đại ca, Đại tẩu hiếu thuận!”Vương Sóc lắc đầu, bỏ qua nghi hoặc vừa rồi trong lòng mình, gần đây mình cũng quá nhiều nghi ngờ, nhìn ai cũng giống như không có ý tốt.Vương Sóc vào trong, vẫn ngồi ở bên giường canh giữ Hoàng hậu nương nương, Ôm Phác là người quen khó có được, cũng rất chiếu cố Vương Sóc, đổi trà cho nàng, cả người thập phần ân cần, nhiệt tình cũng không phù hợp với tên của nàng.
Vương Sóc cũng rất có cảm tình, tuy rằng ở trước giường bệnh của Hoàng hậu không thể vui vẻ tươi cười nhưng vẫn ôn nhu nhỏ giọng nói chuyện với Ôm Phác.Hậu quả của việc uống trà nhiều chính là muốn đi nhà xí, ở trong cung không như ở nhà cũng là một chuyện phiền toái.
Vương Sóc đứng dậy nhìn sắc mặt Hoàng hậu, ngượng ngùng cười với Ôm Phác, nói: "Ngươi chăm sóc nương nương thật tốt, ta đi một lát sẽ trở về.”Vương Sóc được cung nữ dẫn đi vào hậu điện, lại rửa tay sạch sẽ nửa ngày mới trở về.
Vương Sóc có chút mệt mỏi, mấy ngày gần đây sự tình vốn nhiều, hiện giờ ở trong cung lại một mực căng thẳng thần kinh, sắc mặt Vương Sóc bắt đầu trắng bệch.Vương Sóc trở về lại ngồi trên ghế mềm bên giường Hoàng hậu, lúc xoay người Vương Sóc luôn cảm thấy trước mắt có ánh sáng lóe lên, trong lòng Vương Sóc căng thẳng, mệt mỏi gì cũng đều tiêu tán, trong lòng lấy lại tinh thần, trên mặt lại làm bộ bình thản, làm bộ lại dém chăn cho Hoàng hậu nương nương.
Đến gần xem, quả nhiên! Là giọt nước phản chiếu ánh sáng, Vương hậu có dấu vết nước! Phong hàn sẽ không đổ mồ hôi nhiều, vết nước này đến từ đâu? Quay đầu lại nhìn thoáng qua chén trà đặt bên cạnh, trong lòng Vương Sóc nhanh chóng xâu chuỗi manh mối: Ôm Phác tình hiếm thấy, siêng năng đổi trà, nàng muốn đi vệ sinh, thời gian rảnh rỗi...!Chắc chắn Ôm Phác đang che giấu điều gì đó!Trong lòng Vương Sóc khẩn trương hẳn lên, nàng vốn đã mệt mỏi, bị mình não bổ đến hoảng sợ, sắc mặt càng khó coi, Ôm Phác quan tâm đi tới nói: "Vương phi, người thế nào rồi? Thân thể không khỏe sao, sắc mặt tái nhợt quá."“Không có việc gì, nghỉ ngơi là tốt rồi." Vương Sóc suy yếu nói."Bên cạnh nương nương có đám người nô tỳ, nếu người mệt mỏi thì đi thiên điện nghỉ ngơi đi."Nói đến câu sau còn hạ thấp giọng nói: "Người yên tâm, nô tỳ sẽ không nói ra."“Thật sự không có việc gì, ta chỉ chiếu cố một buổi sáng có thể mệt đến mức nào, ngược lại vất vả các ngươi, ta nhìn trong mắt ngươi đều có tơ máu, nương nương có ngươi, chúng ta làm vãn bối không còn lo lắng." Vương Sóc chân thành khen ngợi."Không dám nhận Vương phi khen ngợi, đều là chuyện phải làm." Ôm Phác hé miệng cười nói, được khen vô cùng ngượng ngùng.Cung nữ bên cạnh thấy các nàng nói náo nhiệt, cũng góp vui nói: "Vương phi nói phải, Ôm Phác tỷ tỷ liên tục hơn mười ngày hầu hạ bên cạnh nương nương, cũng chỉ buổi tối mới chợp mắt một lát, vô cùng tận tâm."“Mấy người các ngươi cứ nhanh mồm nhanh miệng, nói ta làm đúng bổn phận còn có lý." Ôm Phác trách